LINH PHI KINH - Trang 1360

đâm cổ mà chết.”

Trịnh Hoà lẩm nhẩm: “Ui … ui…”. Thân mình mềm nhũn, y nằm gục

hẳn xuống sàn thuyền.

Xung đại sư mỉm miệng cười gượng, lão kể tiếp: “Mỗi lần phụ vương

gọi lên một tên, là có một người mất mạng, bắt đầu từ nữ quyến, tiểu hài tử,
kế đến lũ quan lại, sau chót là vệ binh, số người ven bờ thưa thớt dần. Mới
đầu còn có người khóc lóc huyên náo, về sau, họ lẳng lặng đi như mất hồn,
bước xuống vùng nước sâu Từ khôn lớn đến lúc ấy, ta chưa bao giờ gặp
qua một cảnh tượng tương tự, ngu xuẩn như heo, chó, trâu, dê..trước lúc
chết cũng kêu rên thảm thiết, chỉ có con người lẳng lặng đi chịu chết như
thế … không có hó hé ra được một tiếng.

“Mỗi lần phụ thân kêu tên một người, con tim ta quặn thắt, dần dà nó

cũng thành trơ trơ như gỗ đá, thấy rằng, chết chẳng qua cũng vậy thôi, nhào
người ùm xuống một cái là xong. Tuy tự mình trấn an mình, ta cũng thắc
thỏm lắm, Bảo Âm giúi mặt vô trong lòng ta, thân mình run rẩy. Ta đang
định trấn an nó vài câu, bỗng nhiên nghe phụ vương gọi tên mẫu thân.”

“Ồ!”, Trịnh Hoà khẽ kêu một tiếng, Lạc Chi Dương cũng thấy con tim

chùng xuống.

Xung đại sư vẫn như không, lão kể tiếp: “Mẫu thân nghe gọi tên, bà

ngoái trông sang hai đứa ta, rồi hỏi phụ vương: ‘Ông thực phải đuổi tận giết
tuyệt chăng?’ phụ vương lặng thinh, mẫu thân lại nói: ‘Ông chỉ có hai đứa
nó.’ phụ vương vẫn không nói gì, mẫu thân lại kêu: ‘Huyết mạch của ông
vậy là đứt.’ mới nghe phụ vương trả lời: ‘Đứt cho rồi.’ mẫu thân nói:
‘Được rồi, thếp đi trước một bước, mấy đứa nhỏ, giao cho ông.’ Bà đưa
mắt liếc vào ta một cái, xoay người đi vào hồ, còn chưa chạm nước, Bảo
Âm bỗng nhiên kêu lớn: ‘Mẹ… mẹ…’, nó nhảy ra khỏi lòng ta, chạy đến
ôm ghì lấy mẫu thân. Mẫu thân vừa rơi lệ, vừa hỏi ta: ‘Tiết Thiện, hãy nghĩ
xem có cách nào.’, ta đành phải bảo nó: ‘Bảo Âm, muội bằng lòng nghe lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.