LINH PHI KINH - Trang 1362

chuyển thân tựu tẩu,

đương thì danh sĩ Quách Lâm Tông kiến liễu, thập phân kì quái, vấn tha

vi hà như thử.

Mạnh Mẫn thuyết: ‘Tắng dĩ kinh suất phá liễu, khán tha hựu hữu thập

yêu dụng ni?’

(ND: Thời Đông Hán, Mạnh Mẫn đeo trên lưng một nồi đất đi đường,

vô ý đụng vỡ mất cái nồi, Mạnh Mẫn vẫn coi như không, tiếp tục hành
trình. Danh sĩ đương thời là Quách Tâm Tông trông thấy thế, lấy làm lạ,
bèn hỏi tại sao. Mạnh Mẫn giải thích: ‘Nồi vỡ cũng đã vỡ rồi, có tiếc thì
cũng chả làm gì?)

Nồi mà còn vậy, nói chi đến người? Nếu ta đau lòng mà có thể làm cho

Bảo Âm đang từ chết sống dậy? Đau đớn một chút thật cũng chả được gì,
chỉ khơị tình cảm khổ luỵ vào mình mà thôi.”

Trịnh Hoà thở dài: “Vương gia sao mà ác tâm, quận chúa Bảo Âm đẹp

mỹ miều khả ái, mà ngài cũng xuống tay giết cho được.”

Xung đại sư nói: “Chó bị đẩy vô bước đường cùng, đâu tránh được cắn

càn, sủa loạn, con người ta đến hồi tuyệt vọng, đều có những hành động
khó tưởng tượng nổi. Phụ vương giết xong Bảo Âm, ông chĩa mũi kiếm vào
ta, hỏi: ‘Vậy mi còn ôm hy vọng gì không?’ ta nói: ‘Đương nhiên.’ phụ
vương nhìn nhìn ta một lát, rồi lại hỏi: ‘Nếu hôm nay mi không chết, thì sẽ
làm gì?’ ta nói: ‘Sẽ giết ông, trả thù cho mẹ cùng Bảo Âm.’ phụ thân sững
sờ một chút, ông cười ầm vài tiếng, rồi buông bảo kiếm nói: ‘Mi đi đi, tránh
càng xa càng tốt.’ nói xong, ông chẳng hề quay đầu lại, đi thẳng vô một cái
lều tranh, ta còn chưa hiểu chuyện gì, đang đứng ngẩn ra đấy thì trong phút
chốc, cái lều cháy bùng lên, qua màn khói lửa, thấy phụ thân bỗng cười,
bỗng khóc, một lúc sau, chẳng còn thanh âm nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.