LINH PHI KINH - Trang 207

Bị những ánh mắt soi mói đó ngó vô, Chu Vi mặt đỏ tận mang tai, đang

còn chưa biết phải làm gì, bỗng cô cảm giác tay bị va chạm mạnh, rồi cánh
tay cô bị Lạc Chi Dương túm chặt lấy, hắn kéo cô cùng hắn vắt giò lên cổ
mà chạy.

Họ chạy một mạch hơn hai dặm, Lạc Chi Dương mệt tới hơi thở hổn

hển, ho sù sụ, trông sang Chu Vi, hắn thấy cô hai gò má trắng hồng, dáng
vẻ an nhàn, hắn ngạc nhiên, hỏi cô: "Ngươi không mệt à?" Chu Vi mỉm
cười: "Có phải trốn chạy thêm mười dặm nữa, ta cũng chả mệt!" Lạc Chi
Dương có chút cay cú, hắn vùng mạnh tay cô ra, nói: "Ngươi giỏi võ, tuyệt
quá!"

Chu Vi thấy hắn tự ti, cô cười thầm, bảo hắn: "Có quái gì đâu, chẳng

qua chỉ là phép thở ra hít vào thôi, mai mốt rảnh rang, ta sẽ chỉ hết cho
ngươi..." Nói đến đây, cô sực nhớ, hôm nay chia tay rồi, e rằng chẳng bao
giờ được gặp lại nữa, bỗng dưng trong lòng chán nản, cô lặng lẽ cúi đầu.

Lạc Chi Dương đoán được tâm tư của cô, hắn cũng phát sầu, nhưng

chẳng muốn đầu hàng nỗi tuyệt vọng, hắn cười cười: "Này coi vậy mà hay
ghê, hiện giờ lão già họ Lãnh đang bị người ta cầm chân, tụi mình thừa dịp
đi chơi một vòng cho thiệt đã đời nhen."

Chu Vi đang lo lắng hồi cung quá trễ sẽ rước lấy rắc rối to, nhưng từ sâu

thẳm trong tim, cô thực sự không muốn rời xa Lạc Chi Dương, còn đang do
dự, Lạc Chi Dương đã hăm hở nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé. Mạch lạc mười
ngón tay nối vào ngay con tim, như có mật ngọt rót vào lòng, tim cô rúng
động, máu nóng bừng lên mặt, tất cả mọi đắn đo suy nghĩ, Chu Vi đều vất
bỏ mãi tận đâu đâu, cô chợt nghe Lạc Chi Dương gọi thì thầm vào tai: "Chu
Vi!"

Tiểu công chúa sửng sốt. Từ cô chào đời đến giờ, ngoài một vài người

chí thân, chưa một ai gọi đích danh tên cô, nhưng nghe giọng Lạc Chi
Dương êm ả triền miên, cô đột nhiên mềm lòng, tim gan dường như bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.