LINH PHI KINH - Trang 299

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, cười cười: "Vật cuợc là gì?"

"Nếu mi thua." Dương Cảnh chỉ một ngón tay vào Không Bích, "Cây

sáo này thuộc về Diệp sư muội..." Nói mới đến đấy, Diệp Linh Tô kêu lên:
"Dương sư huynh, thôi đi!"

Khi Dương Cảnh thấy cây sáo ngọc vuột khỏi tay Diệp Linh Tô, y cứ

tưởng cô thích vật ấy, cho nên y ỷ mạnh muốn đứng ra giúp đoạt lại sáo
ngọc, mua chuộc tình cảm cô, y lập tức nói: "Sư muội yên tâm, chỉ là một
cây sáo, vi huynh thay muội đoạt trở lại là xong."

"Muội nói ...thôi đi!" Diệp Linh Tô lhẽ nhíu mày, "Cây sáo đó, muội

không cần."

Dương Cảnh cười hì hì, y nhìn cô, nghĩ thầm: "Cô nhỏ này lại làm gái

nữa rồi, con gái miệng nói không cần, trong lòng bé nhân lại sử tính tử. Nữ
nhân yêu, ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại quyến luyến không
thôi. Diệp sư muội cao ngạo, châu báu của người khác, nàng không để mắt
tới, khéo sao cây sáo ngọc này lại vừa bụng nàng, dù gì chăng nữa, mình
hãy cứ đoạt lấy nó trước, chuyện khác tính sau"

Nghĩ vậy, y vui vẻ bảo: "Sư muội đừng bực, huynh lấy cây sáo này,

không hoàn toàn vì muội đâu. Muội bản thân là đệ tử chân truyền của đảo
vương, bản lĩnh cũng vào hàng ưu việt của đảo ta, tiểu tử này quều quào ba
cái miếng thân pháp mèo què, thừa dịp muôi lơi là, đã giựt mất cây sáo
ngọc, nếu huynh không ra ta lấ, rùng rùng la hét y về, há chẳng phải để nó
xem thường những nhân vật kiêu hùng của Đông Đảo mình sao?"

Quả là một tràng những lời hùng hồn, hào khí ngút trời, khiến bọn đồng

môn nghe mà khoái chí, chúng rùng rùng reo hò tán trợ y, tiếng hò hét lọt
vào tai, Diệp Linh nghe thấy thiệt hết sức hoạt kê. Cô bị Lạc Chi Dương
đoạt lại sáo ngọc, tuy trong lòng có thẹn chút đỉnh, tuy nhiên đó là chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.