LINH PHI KINH - Trang 322

Hòa Kiều trên mặt thoáng thất vọng, y chắc mẩm Lạc Chi Dương được

Minh Đẩu chiếu cố, nhất định sẽ vội vội vàng vàng ưng chịu ngay, ai ngờ
tiểu tử này không biết tốt xấu là gì, dám ngang nhiên coi chi phái y như cỏ
rác, y đành gắng gượng nói: "Lạc sư đệ, theo ý ta, khi bái sư, ngươi phải lo
sắm sửa một phần lễ vật cho tốt, cho sư phụ được hài lòng, mới thực bụng
truyền dạy."

Lạc Chi Dương thấy y lúc nói chuyện cứ tìm dịp đề cập vấn đề này, mắt

láo liêng vào cây sáo ngọc, trong đầu hắn lập tức sáng rỡ: "Lão tiểu tử
Minh Đấu này từ đầu đến cuối chỉ nhắm vào cây Không Bích, kêu ta bái sư
là giả, một khi vào làm môn hạ của lão, bộ cây sáo này sẽ không rơi vào túi
của lão sao? Lão già họ Minh này gian trá thành tinh, mình phải cẩn thận
một chút."

Hòa Kiều thấy hắn trầm ngâm không đáp, sắc mặt y càng thêm âm trầm,

y không buông lời cáo từ, phất tay áo một cái, xoay mình bỏ đi.

Lạc Chi Dương chờ cho y đi khỏi, xoay mình trông ra khơi xa. Bóng

đêm mờ mịt, vầng trăng sáng treo trên cao, vòm trời mênh mang khắc họa
một cái tán tròn của ánh trăng, nom tựa khuôn mặt ngọc ngà của một cô gái
, Lạc Chi Dương nhớ về nàng thiếu nữ chốn thâm cung, hắn chợt như say
như mê, quên hẳn đêm nay là đêm nào trong tháng!.

Tảng sáng hôm sau, Lạc Chi Dương chợt bị một âm thanh kỳ quái đánh

thức dậy, tiếng đó to như sư tử gầm, rền rĩ tựa giao long gào thét.

"Cái gì vậy?" Giang Tiểu Lưu giụi mắt, lớn tiếng hỏi, "Gặp thủy quái

rồi sao?"

"Đồ thối mồm!" Lạc Chi Dương mắng, "Mảy không ăn nói cho đứng

đắn hơn được sao?"

Hai người chạy lên trên, thấy phương động đang hừng sáng, mặt biển

loang loáng ánh vàng, nơi xa xa thấp thoáng bóng một hòn đảo, trên đảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.