LINH PHI KINH - Trang 323

núi non chập chùng, cây xanh um tùm, âm thanh rồng hú cọp gầm vọng
đến từ phía hòn đảo đó.

Bọn đệ tử đã sớm tụ tập nơi đầu thuyền, Hòa Kiều ngoái trông lại, y

tươi cười, hỏi: "Lạc sư đệ, chuyện mình nói tối hôm qua, bạn đã suy nghĩ
kỹ chưa?"

"Đã nghĩ cũng khá kỹ.." Lạc Chi Dương cười hì hì, "Tui phận bạc phúc

mỏng, không xứng nhận lãnh ân huệ to lớn, chỉ ghi lòng ý tốt của Minh tôn
chủ cùng lão ca, còn chuyện bái sư nhập môn, đành tuân theo sắp đặt của
ông trời"

Hòa Kiều sửng sốt, trên mặt thoáng gợn tái xanh, ở bên cạnh, Giang

Tiểu Lưu nghe được, y không biết ất giáp gì, nhò giọng hỏi: "Lạc Chi
Dương, hai người nói chuyện gì vậy? Tên kia là ai? Tại sao mặt hắn bí xị
nhanh qúa vậy?"

Gã một lúc hỏi không ít vấn đề, Lạc Chi Dương chưa biết trả lời câu nào

trước, bỗng nghe có tiếng người nói: "Linh Ngao hàm nhật (Rùa thiêng
ngậm mặt trời), chính là một trong mười thắng cảnh cuả đảo, mình mà
không đi ra biển, khó mà thấy được."

Lạc Chi Dương ngước trông sang, tình cờ thấy, không biễt từ lúc nào,

Diệp Linh Tô đã đến đứng đàng sau, váy áo phất phơ trong gió, trông cô
tựa một nàng tiên đang cưỡi mây lướt gió.Giang Tiểu Lưu trông thấy cô,
lập tức mặt mày hớn hở, y cúi đầu, khom mình, tựa hồ đang chào đón
khách quý đến thăm viếng thanh lâu: "Diệp cô nương mạnh giỏi a, nơi đầu
thuyền gió máy, cô nương coi chừng mắc cảm lạnh."

Diệp Linh Tô thản nhiên nói: "Cái này mà gọi là gió? Có đến Phong

Huyệt, ngươi mới biết thế nào là gió!" Cô vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lạc
Chi Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.