LINH PHI KINH - Trang 391

Vân Hư giơ tay lên cao chặn cả đám, giọng thản nhiên: "Được lắm,

ngươi nói rõ ta nghe, ta sai chỗ nào?"

Mọi người thấy thần sắc ông ta, đều thấy trong lòng rét run. Thường

ngày, Vân Hư đối xử người khác, hễ ông càng thâm trầm chừng nào, là
trong lòng ông ta càng giận dữ chừng nấy, trái lại, ông càng biểu lộ vẻ dữ
dằn, là trong lòng ít sân hận, dễ thở hơn.

Diệp Linh Tô lo âu trong lòng, ngay cả khi cô đánh mắt ra hiệu, Lạc Chi

Dương cũng cứ vờ như không thấy, hắn lớn giọng, đáp: "Giang Tiểu Lưu
không nên phạt,mà nên thưởng!"

Mọi người đồng thanh: "Lớn mật, hỗn láo, vật cổ nó xuống mà vả vào

miệng nó..."

Mặt Giang Tiểu Lưu cũng xạm như chì, y giật lia lịa vào vạt áo Lạc Chi

Dương.

Vân Hư hừ một tiếng, gằn giọng: "Để yên cho nó nói."

Lạc Chi Dương nói: "Hắn đại náo Phi Kình các, toàn là vì muốn giữ

nghĩa khí, muốn trợ giúp bằng hữu. Đông Đảo lập chí phục quốc, trong
tương lai, lúc đi dánh trận, khi mọi người trông thấy đồng môn bị vây khốn
trong trùng vi, chẳng lẽ cả đám đều thõng tay đứng nhìn sao?"

Câu này vừa nói ra, toàn thể Long Ngâm điện im phăng phắc. Vân Hư

sắc mặt âm trầm, đáp cũng khó, không đáp cũng khó, ông mà xử phạt
Giang Tiểu Lưu, chính thị đề cao một hành vi bất nghĩa, nếu đệ tử của đảo
ai nấy đều bo bo lo riêng cho thân mình, chuyện phục quốc sau này có chỗ
rất đáng lo ngại. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi dịu giọng phán: "Lạc Chi
Dương, mi nói đúng lắm, Giang Tiểu Lưu đà thương đồng môn, theo lí phải
phạt, nhưng nó bảo tồn nghĩa khí, thật rất đáng khen thưởng. Một thưởng
một phạt triệt tiêu lẫn nhau, ‘Kình Tức lưu’ cũng không dung được nó nữa,
vậy ngày mai, chuyển nó sang bên ‘Long Độn lưu’."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.