LINH PHI KINH - Trang 411

Nói xong, lão ha hả cười lớn, bỏ đi thật nhanh ra ngoài xa.

Lạc Chi Dương sững sờ, hắn ngồi phịch xuống, thì thào hỏi: "Đây là võ

công gì mà đá tảng to lớn đến thế mà cũng đánh nát ra được?"

Diệp Linh Tô không hó hé lấy một tiếng, Lạc Chi Dương không khỏi vô

cùng lo âu, hắn hỏi: "Diệp cô nương, cô ổn chứ?" Vưà nói, hắn vừa thò tay
ra trước sờ tìm. Tay hắn còn chưa chạm vào cô, đã nghe Diệp Linh Tô lạnh
nhạt bảo: "Rút cái cẳng chó của ngươi ra mau!"

Lạc Chi Dương nghe theo tiếng nói, hắn rụt tay về, gượng cười: "Diệp

cô nương..."

"Câm miệng lại!", Diệp Linh Tô giận dữ la lớn, "Ta không muốn nói

chuyện với ngươi!."

Lạc Chi Dương sửng sốt: "Sao vậy?"

Giọng Diệp Linh Tô đầy oán hận:" Ngươi với Minh Đấu giống hệt

nhau, chỉ biết đặt điều nói xấu nữ nhân. Nổi lòng heo, dâm dục vô liêm sỉ,
hừ ... trong đầu óc ngươi chỉ chứa đầy những cái bẩn thỉu đó thôi hả?"

Lạc Chi Dương bứt đâu bứt tóc: "Tui nói đó là để chọc tức Minh Đấu..."

Diệp Linh Tô càng tức hơn: "Ngươi chọc tức Minh Đấu ở đâu không

biết, căn bản... căn bản là ... chọc vào ta, hừ ... ta cũng không phải thứ con
gái để cho tùy ý các ngươi muốn bổ báng thế nào thì bổ báng."

"Dĩ nhiên cô không phải thế...."Lạc Chi Dương giọng chua cay, "Người

đáng bị báng bổ, chính là tui, một kẻ vô tích sự, báng bổ một đứa tạp dịch
thối tha như tui mới là đúng, Diệp cô nương, con người sắc sảo như cô, kẻ
nào mà dám đến báng bổ cô, thì chỉ có mà dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra
thôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.