LINH PHI KINH - Trang 413

Trong cơn lãng đãng, hắn thấy đã trở về bên trong Tử Cấm thành, đàng

trước đình Trầm Hương, có Chu Vi đang ngồi đấy, hàng mi rủ xuống một
nét buồn thảm, mấy ngón tay lướt trên phím đàn, Lạc Chi Dương muốn thét
to, nhưng miệng lưỡi không phát thành tiếng, hắn muốn đi đến bên cô,
nhưng sao đi mãi mà chẳng đến được gần cô. Trong lòng mê hoảng, ngay
cả khúc nhạc Chu Vi đang gẩy hắn cũng thấy mù mịt, không nghe ra được
bài nhạc xuất sứ tự đâu.

Bỗng nhiên một tiếng thét chói vào tai, Lạc Chi Dương đột nhiên bừng

tỉnh, chuyển mình ngồi dậy. Toà hương đình, cô gái gẩy đàn một loáng đà
tan biến hết, quanh mình tối đen, thì ra vừa rồi, tất cả chỉ là một cơn mộng
ảo.

Lạc Chi Dương thầm ngượng nghịu, hắn đang định nằm xuống trở lại,

bỗng nhiên lại nghe một tiếng rú chọc vào tai: "Bố ơi ... bố ... đừng ...
đừng..."

Tiếng rú này vừa sắc, vừa mảnh ,,, như có một bé gái nhỏ đang kêu la

thảm thiết, khiến người nghe rợn tóc gáy.

Lạc Chi Dương không khỏi kinh hãi, hắnbuột miệng gọi: "Diệp cô

nương..."

Hắn vừa mở miệng nói được ba chữ, cổ tay hắn bỗng bị riết lấy, chính là

đang bị cô gái đang bóp chặt vào, ngón tay cô bấu mạnh, chúng nóng rực
như kìm sắt nung lửa than.

Lại nghe cô ho hen hai tiếng, rồi cô rú lên: "Bố ... Bố ... đừng... đừng...,

mẹ sắp chết rồi kìa, mẹ chảy máu nhiều quá xá kia..."

Kèm theo tiếng rú, theo bản năng, cô bấu vào mạnh hơn nữa, cổ tay Lạc

Chi Dương đau nhức tựa hồ bị cô khăng khăng muốn bẻ cho gẫy rời, hắn
đưa tay sờ thử, thấy da thịt cô gái nóng như lửa, đúng là cô đang bị sốt thật
cao.Cô bị bệnh rồi à? Trong lòng Lạc Chi Dương lo lắng, hắn đang định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.