LINH PHI KINH - Trang 416

Một lát sau, cô không sao nhịn nổi nữa, bèn hỏi: "Tối hôm qua... tối

hôm qua... ta đã nói những gì?" Lạc Chi Dương đành phải thuật lại: "Cô hết
kêu cha lại kêu mẹ, còn nói cái gì dừng tay, nói đổ máu trong lời nói, tưởng
cô đang bị ác mộng, lúc tui chợt nghe thấy, thiệt có chút kinh hãi!"

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cô bảo: "Ngươi đỡ ta

đứng dậy."

Lạc Chi Dương giúp cô đi đến chỗ đống đá, cô thò tay sờ soạng vào vài

hòn, rồi cung tay đẩy, nhưng tảng đá vẫn ù lì bất động.

Lạc Chi Dương vẻ lo lắng, bảo cô: "Cô trúng thương rất nặng, đừng lộn

xộn nữa!"

Linh Tô ngồi xuống trở lại, cô im lặng một lát, nhè nhẹ thở dài: "Lạc

Chi Dương, hai ta ... ôi ... có thể sẽ không thoát ra được."

Lạc Chi Dương sớm đã có ý nghĩ đó rồi, nhưng nghe cô gái nói ra, hắn

vẫn không

khỏi thấy mất mát, lại nghe Diệp Linh Tô nói thêm: "Ta bị thương, võ

công ngươi có

hạn, nếu muốn đẩy tảng đá này ra, thiệt khó như lên trời, nếu không có

ai đến cứu, ngươi và ta nhất định là chết."

Lạc Chi Dương không cam tâm, hắn ghé sát vào kẽ hở cạnh tảng đá, lấy

hết sức

lực, gọi to: "Có ai đấy không, cứu mạng a..." Hắn gọi liên tiếp bảy tám

lần, chẳng những không người trả lời, đến ngay cả lũ chim én bên ngoài
cũng không thấy bị kinh động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.