LINH PHI KINH - Trang 428

hắn nhỏ giọng gọi: "Lão tiên sinh, lão tiên sinh..."

Trong cốc vẫn yên lặng, thật lâu sau, người tù kia lạnh nhạt hỏi: "Tiểu

tử, mi đến đây làm gì?"

Nghe giọng nói vẫn còn suy nhược. Lạc Chi Dương cười, đáp: "Không

phải tiền bối gọi tui đến sao?"

Người nọ hỏii: "Ta gọi mi hồi nào?"

Lạc Chi Dương cười, cất giọng ngâm:

"Tam thu văn quế tử,

Canh hữu li biệt kì,

Lai nhật tuyền hạ phùng,

Hội hữu thính ngọc địch

(Ba năm kề cận người bạn khoa cử, rồi cũng phải đến lúc ly biệt, mai

sau, dưới suối vàng gặp lại, mới được nghe thổi sáo ngọc lần nữa.), bài thơ
này có ý gì?...Đây là một bài thơ mà ý tứ đem giấu vào từ đứng đầu, cứ mỗi
câu ngắt lấy từ đầu tiên, chẳng phải ‘Tam canh lai hội’ (canh ba đến gặp)
sao?"

Người nọ lặng im một lát, bỗng cười ha hả thật to, nói: "Tiểu tử nhà mi

này, bây giờ mới phát hiện huyền cơ đó sao? Tuy là có muộn màng, nhưng
cũng còn hơn bất tri bất giác, xem ra mi cũng có tâm tư giỏi giắn, đáng
được cùng lão phu chuyện trò một phen."

Nói xong, ánh lửa bừng sáng rọi qua các chấn song sắt, Lạc Chi Dương

đến gần, chỉ thấy đàng sau hàng song sắt là một đôi mắt lấp lóe tinh quang
sắc lạnh, đang chăm chú nhìn vào hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.