LINH PHI KINH - Trang 438

Lạc Chi Dương vỗ tay cười to: "Chẳng trách Vân Hư vẻ mặt khốn khổ,

nguyên lai hắn là một anh chàng đại bại thê thảm"

"Lương Tư Cầm thiên hạ vô địch, bị thua dưới tay ông ta cũng không

mất mặt gì lắm." Tịch Ứng Chân thản nhiên nói, "Cả đời Vân Hư cùng
người đấu đá, hắn chỉ thua có ba lần đó thôi. Phóng mắt ra nhìn khắp thiên
hạ, không quá năm vị có thể sánh ngang vai cùng hắn."

"Năm vị nào thế?" Lạc Chi Dương quá sức tò mò.

Tịch Ứng Chân nhạt giọng nói: "Nếu tiểu tử mi đi lại trên giang hồ, sau

này tự nhiên mi khắc biết."

"Lương Tư Cầm có còn ở trong triều đình không?" Lạc Chi Dương thắc

mắc, "vì sao tui lại chưa từng nghe nói đến danh hiệu ông ta?"

Tịch Ứng Chân trầm ngâm một chút, rồi đáp: "Vì hai bên thôi không

còn hợp nhau nữa, hắn cùng Chu Nguyên Chương dứt tình, hắn bỏ đi vể
chốn xa xôi Tây Vực, ẩn lánh trần thế, hiện nay, ‘Lương Tư Cầm’ là cái tên
bị cấm đoán bởi đương triều, ai mà nhắc tới, chính phạm tội chết."

Lạc Chi Dương giật mình: "Tại sao lại đưa đến mức độ đó?"

Tịch Ứng Chân 'hả' một tiếng, nói: "Kỳ quá, Lạc Thiều Phượng không

hề nói qua việc này cho mi nghe à? Theo chỗ ta biết, việc lệnh tôn mất
quan chức có giây giưa tới vụ án Lương Tư Cầm đấy."

Lạc Chi Dương thất kinh, hắn vội hỏi: "Tịch đạo trưởng, mối giao tình

nghĩa phụ tui cùng Lương Tư Cầm có tốt lắm không?"

"Nói là tốt cũng không đúng, Lương Tư Cầm tinh thông âm luật, thời đó

đã lo việc chấn chỉnh nhã nhạc cho Đại Minh, Lạc tiên sinh qua lại cùng
hắn trên lĩnh vực âm nhạc, Về sau, chuyện không hay của Lương Tư Cầm
đã khiến lệnh tôn cũng bị vạ lây, nhưng xem ra cũng còn có chỗ tốt đẹp là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.