LINH PHI KINH - Trang 538

Xung đại sư cười cười: "Không phải đã có nói rồi sao? Được người ta

uỷ thác, đến giúp Thích tiên sinh giành lại chức chúa đảo."

Vân Hư dòm lão một hồi, rồi ông gật đầu, nói: "Đại hòa thượng, ngươi

thật sự lợi hại, chỉ với miệng lưỡi đã quậy tung cả đảo lên, cái tài ăn nói đó,
thực sự có thể sánh ngang cùng Tô Tần, Trương Nghi."

"Quá khen, quá khen", Xung đại sư cười ruồi, nói," Đảo vương tự thú

nhận những chuyện kỳ sự, làm ta cũng bị ra ngoài ý định. Nếu ông lớn
giọng phủ nhận, hòa thượng ta cũng không làm gì được."

Vân Hư cười nhạt: "Đại hòa thượng đâu cần tự khiêm làm chi, ngươi cả

gan đến, tất đã có nắm phần thắng, chuyện ta tự mình thú nhận, cũng nằm
trong dự kiến của ngươi. Những chuyện này, nhiều năm qua ta giấu giếm,
vẫn mãi hổ thẹn với người đã khuất, hằng đêm, lúc tỉnh giấc, trong lòng sầu
khổ khó đương, chẳng lâu lắc gì, chúng đã thành một chướng ngại cực kỳ
to lớn trên đường tu tập võ học, hôm nay nói ra được rõ ràng đầu đuôi,
cũng là một giải thoát thật to lớn. Nhưng cái ta thấy kỳ quái, những bí mật
cũ xưa đó, trên Đông Đảo chẳng ai hay biết, đại hòa thượng ngươi khui
được chúng từ đâu ra?"

"Thế gian không có tường nào che chắn nổi gió máy", Xung đại sư chắp

tay, cười cười, "Nhân duyên quả báo, ứng nghiệm chẳng sai."

Vân Hư lắc đầu: "Ta không tin nhân quả, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một

cái nguồn." Ánh mắt ông dõi vào đám đông, "Trên Đông Đảo này, có người
làm nội ứng cho đại hòa thượng."

Chợt ánh mắt ông dừng vào một chỗ, rồi ông lạnh lùng nói, "Minh Đấu,

ngươi còn lẩn trốn làm gì?"

Minh Đấu giật mình, lão cố nặn một nét cười, hỏi: "Đảo vương tại sao

nói vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.