LINH PHI KINH - Trang 630

công, Minh Đấu dĩ nhiên không sợ, lão vung quyền cước loạn đả, khuấy
động một vài cơn sóng cao hơn đầu người, rồi như hổ vào giữa đàn dê, lão
tả xung hữu đột, chẳng ai chống cự nổi. Lão quay cuồng trong đám người
đó, máu nhuộm đỏ một vùng, sau chừng hai tuần hương, tiếng kêu la thảm
thiết đột nhiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, một vùng biển rộng mênh mông tĩnh
lặng xuống, gây cảm giác ghê người.

Minh Đấu giết đến đỏ mắt, lão bơi về phía một gã đệ tử Đông Đảo.

Người nọ thấy Minh Đấu tới gần, gã kinh tâm động phách, lắp bắp nói: "
Minh sư thúc, người ... đã đủ số người rồi."

Minh Đấu nghe được, lão ngoái trông lại, ngoài Diệp Linh Tô cùng Lạc

Chi Dương, quả nhiên chỉ còn lại có bốn người. Lão hấp háy con mắt, vẫy
tay, cười nói: "Tốt lắm ... Mình bơi lại thuyền." Đệ tử nọ như trút được
gánh nặng, gã quày đầu, nhắm chiếc thuyền bơi tới, chẳng dè, Minh Đấu
âm thầm tiến sát vào gã, vung hai chưởng nện vào đầu gã, khiến y nát sọ,
chầm chậm chìm xuống.

Tịch Ứng Chân vừa hãi vừa tức giận, ông la lớn: "Minh Đấu, đã đủ

nhân số, tại sao ngươi lại còn giết người?"

Minh Đấu bám đuôi thuyền, nhoài người lên thuyền, cười hì hì nói: "Ít-

người, chả phải thuyền lướt nhanh hơn sao?" Nói xong, lão liếc mắt sang
Xung đại sư, ánh mắt thật âm trầm, Xung đại sư hiểu tâm tư của lão, bèn
cười xoà, nói: "Bần tăng bỏ rơi Minh huynh quả thật không phải, nhưng
nếu thay vào là Minh huynh, chắc cũng sẽ cùng một suy nghĩ như bần
tăng."

Minh Đấu ngẫm nghĩ, lão gật gù: "Không sai, bỏ rơi ta lại, buộc ta sống

chết thay ngươi ngăn cản mấy kẻ địch. Hừ, nếu là ta, cũng sẽ làm y hệt."

Xung đại sư chắp tay, cười nói: "Thiện tai, thiện tai." Dứt câu niệm, cả

hai nhìn nhau, đồng lúc vỗ tay, cười ầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.