LINH PHI KINH - Trang 671

không, ta có thể đưa sách cho ông, thì cũng có thể lấy về dễ dàng"

Tịch Ứng Chân nhíu mày: "Nếu ta không tin?"

"Được thôi!", Xung đại sư mỉm cười, lão chắp tay, "Như vậy, bốn ngày

nữa, mình sẽ gặp lại!"

Tịch Ứng Chân biến sắc, hàng lông mày ông xoắn tít lên. Lạc Chi

Dương cũng bị chấn động trong lòng, hắn nhìn sang Diệp Linh Tô, thấy cô
gái đang mím môi, mặt hoa thoáng tái xanh.

Im lặng một lúc, Tịch Ứng Chân chậm rãi hỏi: "Đại hòa thượng, ngươi

cũng biết chuyện 'Nghịch Dương chỉ'?"

"Trước khi đến đây gặp chân nhân, Minh tôn chủ đã đem tất cả mọi

chuyện kể cho ta nghe. Trong người Tịch chân nhân mang tật bệnh kỳ lạ,
nếu không được giải cứu kịp thời, sẽ chỉ sống được có mỗi bảy ngày. Minh
huynh đà tính toán kỹ, lần cứu chữa trước cách đây ba ngày, vậy thời gian
phát tác còn bốn ngày. Cách giải cứu đó, trên đời này chỉ có hai người biết,
một thì ở mãi tận Côn Lôn, một thì tung tích hiện không rõ nơi nao, bần
tăng rất giầu kiên nhẫn, chỉ cần chờ thêm bốn ngày nữa, quyển sách kia tự
nhiên trở về trong tay."

Tịch Ứng Chân gằn giọng, nói: "Đại hòa thượng, ngươi mơ mộng ư?

Trong vòng bốn ngày đó, ta có thể huỷ sách bất cứ lúc nào."

"Tùy chân nhân thôi." Xung đại sư cười cười, mắt xạ hàn quang,"nhưng

một khi chân nhân cưỡi hạc về trời, không có 'Thiên Cơ Thần Công đồ' làm
bùa hộ mệnh, hai thiếu niên nam nữ thủ hạ của chân nhân e rằng có chút
không ổn."

Tịch Ứng Chân trầm ngâm một lúc lâu, ông thở dài, nói: "Đại hòa

thượng, ngươi nói như vậy, đúng là buộc ta phải giết ngươi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.