LINH PHI KINH - Trang 672

Xung đại sư cười nói: "Chân nhân vốn nhân từ trung hậu, nếu muốn giết

ta, đã giết từ lâu rồi, đâu có để đến bây giờ?"

Tịch Ứng Chân không nói gì, ông chăm chú nhìn Xung đại sư một lát,

rồi chậm rãi nói: "Hòa thượng, ngươi bản tính sắc sảo, trí tuệ sáng rỡ, Kim
Cương môn mỗi đời chỉ một truyền nhân, lệnh sư chọn ngươi làm đồ đệ,
đích xác không có sai lầm. Đáng tiếc, nói về tài, nói về đức, người ta có
câu: "Tài đem vào đức chỉ dùng làm vốn, đức dìu dắt tài mới là cái chủ
chốt", làm người không có đức hạnh, không tài hoa, chỉ là càng ngày càng
lún sâu vào tạo ác. Đại hòa thượng, ngươi nếu còn nửa phần lương tri, hay
hơn hết là tỉnh ngộ, hồi đầu, đừng làm phụ lòng lệnh sư đã khổ tâm dạy bảo
ngươi."

Xung đại sư gật gù, nói: "Tịch chân nhân, hai ta tuy biết nhau không

nhiều, nhưng ta kính ông ba phần. Đáng tiếc, việc phục quốc là việc trọng
đại, chỉ được phép tiến, không thể lui, chân nhân mà cứ khăng khăng bảo
thủ ý mình, hòa thượng đành phải chờ cho đủ bốn ngày nữa, rồi sẽ lại đến
thỉnh giáo cao chiêu."

Lạc Chi Dương nghe lão nói vậy, hắn không sao nhịn được nữa, bèn vọt

ra, lớn tiếng nói: "Tặc trọc lư, chỉ cần Lạc Chi Dương ta còn một hơi thở,
ngươi đừng hòng động chạm đến một sợi lông Tịch đạo trưởng."

Minh Đấu cười gằn: "Đồ tiểu cẩu, bản lãnh nhỏ tí, mà khẩu khí thật

không nhỏ!"

Lạc Chi Dương đốp lại liền: "Ta là tiểu cẩu, ngươi chính là đồ chân chó

cứ ngày ngày bám theo đít con giặc lừa sói đầu, chờ ních cứt lừa rơi rớt của
nó!"

Minh Đấu toàn khuôn mặt đỏ quạch, lão định nhào ra, bỗng thấy Xung

đại sư xoay người bước đi, lão đành tự trấn áp xuống, hung hăng trừng mắt
vào Lạc Chi Dương, rồi cũng bám gót đi theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.