LINH PHI KINH - Trang 679

như núi vàng núi bạc phản chiếu tuyết trắng, dường muốn đua chen cùng
ngân quang từ sóng biển vỗ bập bềnh.

Trước cảnh sắc đó, Lạc Chi Dương thấy những muộn phiền trong lòng

tan biến sạch. Hắn rũ bỏ hết tạp niệm, xốc tinh thần lên, đi một mạch ra chỗ
bãi đá tảng, thấy tứ phía là đá cùng cây cỏ, gió biển rì rào qua cành lá,
thanh âm chợt lớn chợt nhỏ, khi ầm ĩ như tiếng rồng hú cọp gầm, lúc nhè
nhẹ tựa giọng ma hờn quỷ oán.

Lạc Chi Dương nhắm nghiền hai mắt, những âm thanh các loại đó đồng

lúc vang vọng trong tai, không kể tiếng gió, ngoài tiếng sóng, ngay cả tiếng
lá rơi rụng, tiếng cá giỡn sóng, hoà cùng tiếng sè sè của "Hải Âm Mộng
Điệp trận", chúng như một tia, không ngừng chạm vào màng nhĩ hắn.

Bất tri bất giác, luồng suy nghĩ trong đầu hắn bập bềnh trỗi dậy, trong

khung cảnh trời cao biển rộng đó, những ý tưởng kỳ diệu nổ bùng ra, hoà
cùng đất trời thành một thể thống nhất. Cái cảm tưởng đó, như mộng mà
không phải là mộng, khó tả thành lời, từ lúc tuổi còn thơ đến khi khôn lớn,
vẫn tiềm tàng trong lòng, mỗi lần hắn gặp bi thương phiền não, chỉ cần tiến
vào cảnh giới đó, đều có thể làm cho hắn hưng phấn trở lại.

Qua một lúc đắm chìm trong cảnh đó, Lạc Chi Dương mở mắt, cảm giác

thân thể đang từ mềm mại nhu nhuyễn, đang từ uể oải bạc nhược, bỗng tâm
tư chợt sống động, đầu óc minh mẫn lạ thường. Hắn chăm chú nhìn ra biển
rộng, thấy những con sóng lớn dần lên, hình dạng tựa những dải lụa mềm
mại toả sắc đen thẫm.

Ngắm biển một hồi, hắn đưa sáo lên môi, bắt đầu thổi khúc 'Dương

Minh Thanh Vị', rồi chuyển qua 'Thái Âm An Tì', quá nửa chi khúc, từ trên
xuống dưới, cơ thể dường như ngâm trong nước nóng, nhiệt huyết dần
chìm xuống, hơi ấm lan toả, chân khí thâm nhập vào từng lỗ chân lông,
khiến lông tóc dường như tự dựng đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.