LINH PHI KINH - Trang 708

hắn tính toán, bèn đi tìm một góc tường thành nằm khoèo chờ cho ba ngày
đêm, kết quả một giọt cũng là không!"

Diệp LinhTô nghe xong, cô dở khóc dở cười, đưa tay lau nước mắt, cô

mắng hắn: "Quỷ ba xạo, chuyện gì qua miệng ngươi thay đổi ráo trọi. Ta
chỉ nghe nói 'có kẻ ôm cây đợi thỏ', chớ chưa nghe nói có đứa ngu dốt nằm
khoèo góc tường chờ người ta rải nước đái vô?"

Lạc Chi Dương từ chối cho ý kiến, hắn hả họng cười ha hả. Diệp

LinhTô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng lại không tiện biểu lộ, cô gắng
chịu đựng cái khó đó, bảo hắn: "Lạc Chi Dương, lúc giao thủ vừa rồi, ta
thấy kiếm pháp của ngươi có hơi quen quen, có phải chính là võ công của
Đông Đảo nhà ta chăng?"

Lạc Chi Dương có tật giật mình, hắn vội vàng xua tay, nói: "Không

phải, không phải, cái đó là Tịch đạo trưởng đã dạy tui."

"Nói gì?", Diệp LinhTô không khỏi giật mình, "Ông ấy đem ‘Dịch Tinh

kiếm’ dạy ngươi?"

Lạc Chi Dương đáp: "Đạo trưởng sợ nếu có gì không hay xảy ra cho

ổng, cô và tui không đủ sức đối phó cường địch."

Nghe hắn nói, Diệp LinhTô cũng nảy sinh lo buồn, cô đảo mắt nhìn ra,

thấy con hải đông thanh đang bay lượn bên trên mặt biển, bỗng vút thật
nhanh như tên bắn, nó nhào xuống nước, khi bay lên trở lại, đã cắp theo
một con cá lớn, vảy loang loáng màu bạc trắng, cá nặng ước chừng hơn hai
mươi cân.

Ưng trắng tha con cá to đến bỏ phía trên một tảng tiều thạch, nó lấy mỏ

rỉa vào thân cá, làm vẩy bạc bắn tung toé, máu cá phọt ra đỏ chót, rồi nó
ngẩng cao đầu, đảo cặp mắt tròng trắng con ngươi đen phân minh mà nhìn
quanh, khí thế kiêu hùng khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.