LINH PHI KINH - Trang 716

đầy một đầu khẩu quyết, hắn suy nghĩ, phân vân, lăn qua lộn lại, e sợ mai
mốt quên lửng đi, hắn bèn đem kiếm quyết ngâm nga thêm một lần, rồi mới
chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc thẳng cánh đến tận trưa, hắn mới vừa tỉnh dậy, mũi đã

ngửi thấy mùi thịt nướng. Thò đầu ra khỏi động thì thấy ngay một con heo
rừng bị móng vuốt chim ưng phá vỡ toác cái bụng, ruột gan phòi ra rất
thảm, lại thấy Diệp LinhTô đang thổi lửa nướng một con thỏ hoang. Lạc
Chi Dương tỉnh táo hẳn, hắn đem con heo lột da lóc xương, hầm một nồi
thịt, Tịch Ứng Chân ăn vô không ngớt khen ngợi.

Lão đạo sĩ ăn uống no đủ xong, ông xếp bằng, khoanh chân ngồi xuống

nhập định, Lạc Chi Dương trông hình dạng ông, nghĩ đến ông không còn
sống được bao lâu, trong lòng hắn không khỏi phiền muộn.

Diệp Linh Tô hiểu tâm tư của hắn, cô nói: "Tịch đạo trưởng không phải

ngồi yên lặng đâu, đạo trưởng tĩnh tọa nhập định, là để nghiền ngẫm, suy
nghĩ cách nghịch chuyển âm dương, mình ở lại đây, dễ làm nhiễu loạn suy
nghĩ ông, chi bằng đi thuần phục con hải đông thanh kia."

Thuần ưng cũng là việc liên quan đến rời khỏi đảo. Lạc Chi Dương

đành phải thu thập tâm tình, theo cô gái đi ra bờ biển, thổi sáo gọi ưng
trắng. Dạy được một canh giờ, con ưng trắng đã học xong "Ưng ngữ", khi
Lạc Chi Dương huy động sáo ngọc, nó cũng theo chuyển động của cây sáo
nhanh hay chậm, vẽ vòng lớn thì bay nhanh, vòng nhỏ thì lượn chậm, thử
nhều lần, nó đều làm theo đúng mệnh lệnh. Diệp LinhTô khó nén nỗi vui
mừng, cô vỗ tay, trầm trồ: "Con chim này thực thông minh, ta đã từng dạy
không ít chim ưng, nhưng không có con nào học nhanh bằng nó."

Trước lúc này, cô căng thẳng, không mấy vui vẻ, bây giờ, cô hiển lộ

thần thái một tiểu nữ nhân, mắt, mi tươi sáng, tiếu ý tràn trề, tựa sen mùa
thu nở rộ, tựa chị hằng vén mây ra mắt, Lạc Chi Dương đứng một bên nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.