LINH PHI KINH - Trang 726

Lạc Chi Dương chịu thách thức, y quá sức mừng rỡ, cắt lời hắn: "Nhất
ngôn vi định, cấm nuốt lời!".

"Chỉ đứa nào làm con, làm cháu mới nuốt lời!", Lạc Chi Dương cười

cười, "Ngươi dùng binh khí hay vẫn cứ sử quyền cước?" Trúc Nhân Phong
cười nhạt: "Nói cái gì vậy? Ta từ môn phái Yến Nhiên sơn, chỉ dùng tay
trơn thắng đao kiếm, một đôi nhục chưởng này còm mạnh bằng mấy lần
các món thần binh lợi khí. Ta coi ngươi sử chiêu, ý hẳn là ‘Dịch Tinh kiếm’
của Tịch lão nhân. Được rồi, ta dùng tay không, thử chơi một lúc mấy
chiêu thức mèo què của Tịch lão quỷ."

Lạc Chi Dương cười: "Thây kệ mèo què hay mèo lành, chỉ cần là mèo

cũng đủ đánh bại lũ chuột nhắt nhà ngươi"

Trúc Nhân Phong nổi giận to, y đang muốn mắng trả, bỗng thấy Lạc Chi

Dương đem cây sáo giắt vào bên hông, y không khỏi nghi ngờ, vội hỏi:
"Ngươi không dùng sáo, thì xuất chiêu bằng cái gì?"

Lạc Chi Dương đưa tay bẻ một cành cây, nói: "Cây sáo chỉ để tấu nhạc,

khi dùng gọi oanh, gọi phượng thì không sai sót lắm, nếu cần đánh chó, chỉ
một cây gậy là đủ rồi."

Trúc Nhân Phong giận tới hai mắt trợn ngược, y thét to: "Đồ tiểu cẩu

chết toi, đấu đá liền đấu đá, đánh võ mồm làm cái quái gì? Ta nói trước,
ngươi quyết dùng gậy đối đầu ta, sau này đừng có hối!"

"Sẽ không hối hận", Lạc Chi Dương hươi hươi cây gậy, vừa cười vừa

hô, "Hảo cẩu nhi, lại đây, lại đây!"

Trúc Nhân Phong giận tím ruột tím gan, y bất giác thét lớn một tiếng,

tung mình lên cao, tung một chưởng về phía trước, có tiếng xé lụa xoèn
xoẹt, mường tượng nhát chém của phép đánh đơn đao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.