LINH PHI KINH - Trang 820

Hai người Lạc, Tịch giật mình, Lạc Chi Dương vội hỏi: "Diệp cô

nương, cô không trở về Đông Đảo à?"

Diệp Linh Tô lắc đầu, cô nhỏ giọng, đáp: "Lúc rời Đông Đảo, ta đã

quyết không khi nao trở lại".

Lạc Chi Dương ngơ ngẩn, hắn hỏi: "Tại sao?"

Diệp Linh Tô lặng thinh, cô ngoái trông về hướng đông nam một lúc,

rồi đột nhiên hai mắt ửng đỏ, cô vội vã xoay người bước đi.

Các ngư dân có thể sớm về quê hương, tất cả đều vui mừng vô hạn.

Lạc Chi Dương nhớ đến lời hứa cùng Giang Tiểu Lưu, tự giác có một ít

khiếm khuyết với bạn, hắn suy đi tính lại, thấy Giang Tiểu Lưu vốn là đệ tử
Đông Đảo, để y ở lại Đông Đảo thấy hợp tình hợp lý hơn, còn mình chỉ là
một tên tạp dịch, ở lì lại chỗ đó làm gì? Ý niệm này lại khơi trong hắn hình
ảnh Chu Vi, đã quá hai năm rồi, không biết tiểu công chúa có được yên
lành, lại nhớ đến cảnh tượng hồi tay trong tay cùng cô dạo chơi, hắn cảm
tưởng trong lòng bàn tay phải vẫn còn vương vất chút hơi ấm, khiến lòng
mong muốn đi về phía tây của Lạc Chi Dương càng thêm thúc bách.

Diệp Linh Tô lớn lên từ hải đảo, cô rất thành thạo nghề đi biển, cô dùng

la bàn xác định phương hướng, điều khiển thủy thủ, từ trên xuống dưới đâu
đấy đều suôn sẻ. Dưới sự chỉ huy của cô, mọi người giương buồm khởi
hành, nhanh chóng nhắm hướng tây nam xuất phát.

Tịch Ứng Chân không thể ở lâu trong trạng thái tỉnh, một khi công việc

dàn xếp xong, ông đã tiến rất nhanh vào giấc ngủ say. Lạc Chi Dương vô
công rỗi việc, hắn ra đầu thuyền dạy ưng. Một người một ưng rất ăn ý, Phi
Tuyết cứ theo hiệu lệnh mà bay đi, mà quay về, lúc nhàn rỗi, nó đậu trên
đầu vai Lạc Chi Dương mà chơi đùa. Nó có dáng oai hùng, con mắt sắc bén
kinh người, ngư dân từ nơi xa trông lại, đều đem lòng kính sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.