LINH PHI KINH - Trang 826

"Sao rồi? Đang hối hận à?", bà chủ trang trại nghiến răng, cười gằn:

"Tiểu thư kia xinh đẹp gấp mấy người thiên hạ, ngươi ruồng bỏ cô ta, thế
nào cũng ân hận suốt đời. Ôi, trông cô ta thiệt đáng thương, nhìn một đứa
nhỏ nước mắt đầm đìa như thế, ta già bấy nhiêu tuổi mà còn thấy đứt ruột,
nát gan!"

Lạc Chi Dương kinh hãi quá, hắn ấp úng hỏi: "Bà... bà nói cô ấy đã

khóc hả? Sao lại khóc?" Bà chủ nhà kể: "Cô ta vừa nói được mấy câu, nước
mắt đã tuôn trào xuống đây. Ta hỏi tại sao, cô ấy chỉ lắc đầu, một câu cũng
không nói thêm được".

Con tim Lạc Chi Dương quặn thắt, hắn vội hỏi: "Đại nương, cô ấy cuối

cùng đã đi về hướng nào"

Bà ta ngẫm nghĩ một chút, rồi trỏ về phía tây: "Đi phía đó..."

Không chờ bà ta dứt lời, Lạc Chi Dương đã ù té chạy về phía tây, hắn

đoán thầm, Vân Hư đi Côn Lôn, núi ấy ở phương tây, Diệp Linh Tô nhắm
phía đó mà đi, chắc hẳn cô đi tìm Vân Hư.

Hắn phát cuồng, chạy như điên, trong lòng vừa lo lắng, vừa mờ mịt, tự

hắn cũng không biết tại sao phải đuổi theo cô gái, chỉ có cảm giác, thảng
hoặc không bắt kịp Diệp Linh Tô, suốt cuộc đời này, hắn sẽ ôm mãi trong
lòng một mối hận thật lớn.

Hắn chạy một hơi gần mười dặm, cho đến một ngã ba đường, mới dừng

phắt lại. Lạc Chi Dương gọi con Phi Tuyết, sai nó tuần tra bốn phía, vẫn
không phát hiện tung tích cô gái. Rõ ràng Diệp Linh Tô đã tính trước, cô đã
đề phòng, dùng một xảo thuật gì đó để trốn thoát cặp mắt sắc bén của con
hải đông thanh.

Lạc Chi Dương nhìn con đường đàng trước, lòng không khỏi phiền

muộn. Con đường trống vắng không một bóng người, từ khoảnh rừng cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.