LINH PHI KINH - Trang 824

Diệp Linh Tô chăm chăm dòm hắn, đột nhiên cô bảo: "Tán thêm đi, sao

lại lặng thinh vậy?"

Thấy ánh mắt cô gay gắt bất thiện, Lạc Chi Dương cố nặn hai tiếng

cười, tiếp: "Ui ...dù gì ... nó cũng là đứa tốt".

Diệp Linh Tô quay mặt đi, cô dõi ánh mắt về xa xăm, giọng nhạt nhẽo:

"Nó mà không tốt, ăn thua gì tới ta?"

"Nhưng mà ... ", Lạc Chi Dương ấp úng, nói không nên lời.

Diệp Linh Tô cười gằn nhè nhẹ, cô đột nhiên nói: "Lạc Chi Dương,

ngươi nói tốt cho Giang Tiểu Lưu, ý hẳn muốn ta ưa thích nó chăng?"

Nàng một câu nói đã lật huỵch tẹt ra cái tẩy của hắn, khiến Lạc Chi

Dương tắc họng, đớ lưỡi. Mà thực tình, nói cho đúng, hắn cũng thấy Giang
Tiểu Lưu không phải hạng đứng ngang với Diệp Linh Tô, nhưng vì quá
trọng nghĩa khí, nếu tự hắn không nói tốt hộ cho bạn, e rằng trọn đời Diệp
Linh Tô cũng sẽ không sao biết tới tấm lòng của Giang Tiểu Lưu, do đó,
hắn bất đắc dĩ phải gật đầu.

Diệp Linh Tô nhìn đăm đăm vào hắn một hồi, đột nhiên cô gật đầu, nói:

"Hay lắm ... Lạc Chi Dương, ngươi hay lắm lắm".

Lạc Chi Dương không khỏi ngượng ngùng, hắn gãi đầu gãi tai, ấp úng:

"Tui hay cái gì?"

Diệp Linh Tô lặng thinh, cô quay phắt đi, rảo bước chạy vô trong khu

trang trại.

Lạc Chi Dương vung tay đập bôm bốp lên đầu, hắn thầm mắng mình hồ

đồ, rồi ra không biết ăn nói thế nào cùng Diệp Linh Tô đây. Rồi hắn giận
lây đến Giang Tiểu Lưu, thiếu gì mấy cô gái không hay, lại nhè đi si mê cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.