LINH PHI KINH - Trang 832

Tuy ông gửi thân vào cửa huyền, lão đạo sĩ cũng rất coi trọng hai chữ

"Ân nghĩa", cho nên thà chịu trăm cay ngàn đắng từ "Nghịch Dương chỉ",
ông nhất quyết không chiều theo ý Vân Hư đi ám sát Chu Nguyên Chương.
Lúc này, nhìn Lạc Chi Dương khốn khổ vì tình, trong lòng ông rất phiền
não, chỉ muốn tìm cách thành toàn cho tấm chân tình mê đắm của hắn,
nhưng xem chừng việc này quá mức khiên cưỡng, ông suy đi, nghĩ lại, rồi
mới mở miệng nói: "Khoan đi đã."

Vốn đang tuyệt vọng, Lạc Chi Dương nghe thấy thế, hắn rúng động tâm

tư, tức thì dừng bước, ngoái trông vào lão đạo sĩ, ánh mắt ngời sáng.

"Nếu chỉ muốn gặp Vi nhi, thật ra cũng không phải hòan toàn không có

biện pháp", Tịch Ứng Chân thở ra một hơi dài, ông gượng cười, nói tiếp;
"Như vầy nè, mi hóa trang thành đạo đồng, theo ta cùng nhau về kinh
thành. Vi nhân là đệ tử của ta, khi đến kinh thành, thể nào ta cũng phải tiến
cung gặp nó, khi đó, ta lấy cớ mang trọng bệnh, cần có mi kế cận để hầu
hạ, tự nhiên mi có thể nhìn thấy nó".

Lạc Chi Dương mừng rỡ quá sức: "Hay quá, cách làm của đạo trưởng

dễ mà hay ....".

"Hay cái rắm!", "Tịch Ứng Chân tức giận, ông hừ một tiếng, "Tiểu tử

mi khoan cao hứng đã, mi phải ưng chịu với ta ba điều!".

Lạc Chi Dương cười cười: "Đừng nói ba điều, ba trăm điều tui cũng

ưng!"

Tịch Ứng Chân nhìn hắn đắc ý đến quên hết mọi sự, ông không khỏi

nhăn tít hàng lông mày, ông trừng mắt nhìn Lạc Chi Dương một hồi, rồi
chậm rãi nói: "Thứ nhất, mi đã từng vào cung, cái tên Lạc Chi Dương này
không thể dùng, mi hóa trang thành đạo sĩ, đương nhiên phải mặc đạo hào.
Chữ tiếp theo trong hàng bối phận môn phái ta là chữ 'Đạo’, nội công của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.