LINH PHI KINH - Trang 836

Dương Minh quán trực thuộc hoàng gia, người dân thường không được

phép léo hánh tới gần. Lạc Chi Dương tuy sinh sống ở kinh thành, hắn cũng
chưa từng đến đây bao giờ, xe của hắn còn ở xa, đạo sĩ canh cửa đã chạy
đến, nghinh mặt, trợn mắt nhíu mày lớn tiếng chửi mắng: "Thằng đạo sĩ
rừng rú kia, mi định đi đâu vậy? Mi chán sống rồi sao, hãy mở cho to cặp
mắt chó của mi ra mà nhìn xem đây là nơi nào, có phải chỗ cho mi đi vô
hay không?"

Lạc Chi Dương còn chưa kịp nói năng gì, Tịch Ứng Chân đã vén rèm

cửa sổ, ông thò đầu ra, hỏi: "Ngươi đang nói ai vậy?"

Đạo sĩ canh cửa kinh hoàng, sắc mặt tái mét, y quỳ thụp ngay xuống,

giập đầu lia lịa: "Cái miệng đáng chết cuả tiểu nhân, không biết lão thần
tiên giá lâm, thật đáng chết, đáng chết".

"Chả đến nỗi đáng chết đâu!",Tịch Ứng Chân giọng thản nhiên: "Mai

mốt, bớt chửi bới lão đạo hai câu là được rồi".

Đạo sĩ đỏ bừng mặt, y ra sức giập đầu bình bình đến nỗi cái trán sưng

tím.

Có một tiểu đạo sớm nom thấy sự việc, nó co giò chạy biến như một làn

khói vào cấp báo quán chủ. Lập tức chuông khua trống gióng, đồng loạt
kêu ầm vang, đạo nhân các cấp bậc đã sắp hàng từ con đường lớn trong cửa
đạo quán lũ lượt tiến ra, đến trước cỗ xe ngựa, họ rùng rùng chắp tay hành
lễ, đồng thanh hô to: "Lão thần tiên pháp giá".

Lạc Chi Dương thấy thanh thế đó, hắn thầm chắt lưỡi, Tịch Ứng Chân

lại nhíu xoăn tít hàng lông mày, ông xua xua tay: "Miễn, ta tự đến tự đi,
không kham nổi cái hư lễ này".

Nói xong, ông chìa tay ra để Lạc Chi Dương giúp đỡ xuống xe ngựa. Vị

quán chủ thủ lãnh vẻ mặt hãi kinh, y khom mình xuống, hỏi: "Lão thần tiên
đang khó ở ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.