LINH PHI KINH - Trang 837

"Chỉ cần làm người, có ai không bị tuổi già sức yếu", Tịch Ứng Chân

dáng hờ hững, ông đưa mắt liếc nhìn vào quán chủ nọ, "Đạo Thanh, mấy
năm không gặp, ta thấy ngươi trẻ hẳn ra".

"Lão thần tiên đã nói đùa rồi!" Đạo Thanh vẻ mặt xấu hổ, "Đồ nhi tuy

người trần mắt thịt, cũng nhận thấy lão thần tiên khí sắc không nhuận, mình
vàng vóc ngọc của ngài lỡ có chút gì khiếm khuyết, đồ nhi dẫu chết ngàn
vạn lần cũng không đủ đền tội, trước kính thỉnh ngài vào đạo quán, để Đạo
Thanh đây còn lo đi rước thái y".

"Miễn",Tịch Ứng Chân chậm rãi xua tay, "Tuổi già lão này, nếu có chút

đỉnh bịnh tật, tự ta lo liệu, chưa hẳn thái y đã làm gì được, còn nếu vô bệnh,
sao dám gây phiền hà người khác".

Bất đắc dĩ, Đạo Thanh đành phải nói : "Lão thần tiên đi đường vất vả,

xin để cho đồ nhi được tự tay hầu hạ".

"Không cần", Tịch Ứng Chân lại trỏ tay vào Lạc Chi Dương, "Đây là

đứa đồ nhi ta mới thâu, tên gọi Đạo Linh, có nó giúp là đủ rồi".

Ông đưa một tay bíu vào cánh tay Lạc Chi Dương, chậm rãi đi qua cửa.

Đạo Thanh đụng đâu hỏng đấy, sắc mặt y tái xanh tái xám, y ủ rũ cầm

phất trần đi theo sau. Lối đi trong đạo quán gấp khúc quanh co, Lạc Chi
Dương dìu lão đạo đi được một chặp. đã tiến vào một gian vân phòng, thấy
chỉ bầy biện toàn những thứ vàng ngọc quý giá, nệm gấm màn lụa, không
giống chút nào chỗ tu hành của đạo gia, là phủ đệ của bậc vương hầu thì
đúng hơn. Hắn còn đang hoa mắt, bên tai đã chợt nghe Tịch Ứng Chân hỏi
nhỏ: "Tiểu tử, mi biết tại sao ta không thích ở lại kinh thành không?"

Lạc Chi Dương ngoái trông lại, nom vẻ mặt ngượng ngập của lão đạo sĩ,

hắn lập tức hiểu rõ tại sao, nhưng miệng hắn lại cố ý cười cười: "Tui làm
sao mà biết?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.