LỠ HẸN MÙA THU - Trang 133

" Em vào đi, sếp đang chờ em ở trong rồi."

Cảm giác khi nghe xong câu đó cô nổi hết da gà. Rõ ràng là đi bàn

chuyện làm ăn mà không hiểu sao cô không ngừng nghĩ đến việc dâng
mình vào miệng cọp! Vẫn biết đối tác là bạn của chị Tịnh nhưng đàn ông
thì vẫn là đàn ông, đều đáng sợ như nhau.

Cánh cửa đóng lại, cô nghe rõ tiếng bước chân của người trợ lý rời đi

còn cô thì đã đứng trước một căn phòng choáng ngợp. Người đàn ông được
gọi là sếp đang ngồi quay lưng lại với cô. Dường như anh ta đang hút thuốc
và chẳng hiểu có biết sự tồn tại của cô hay không nữa? Cô nín thở đếm
từng giây đang trôi đi, không phải lần đầu tiên gặp đối tác nhưng chưa lần
nào cô thấy mọi thứ kỳ dị đến vậy. Từ ánh mắt người trợ lý nhìn mình và
giờ thì là thái độ chào khách của một ông chủ tập đoàn lớn. Khi cô định cất
lời thì cũng là lúc chiếc điện thoại của anh ta phát ra một thanh âm quen
thuộc chỉ riêng Iphone mới có.

Thời khắc anh ta xoay người cũng là lúc hai người họ chạm mặt nhau.

Cô vẫn đứng im như không tin nổi vào mắt mình còn anh, những ngón tay
vẫn kẹp điếu thuốc đang hút dở. Chiếc điện thoại trên bàn không thôi réo
rắt! Anh sững sờ!

Cả không gian chết lặng, Thanh Giang cắn chặt môi một cách đầy thống

khổ, cô không sao thốt lên lời. Một cảm xúc gặp lại mà ngàn lần cô chưa
từng nghĩ tới! Vĩnh Khang dìm đầu lọc thuốc xuống gà tàn. Anh điềm tĩnh
đứng lên và bước về phía sofa, giọng anh trầm lạnh ngỡ như băng giá ngàn
năm:

" Không lẽ anh làm em sợ đến vậy sao? Mời ngồi!"

Anh ngả người ra phía sau sofa, hai chân bắt chéo, ánh mắt anh nhìn cô

trống rỗng còn cô run rẩy trong từng bước chân, đổ người xuống phía đối
diện anh. Giọng cô lạc đi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.