LỠ HẸN MÙA THU - Trang 134

" Anh.....sao lại là anh....!"

Những ngón tay đan vào nhau, anh thản nhiên đáp lại:

" Anh cứ ngỡ em đã quên anh rồi cơ đấy! Cảm ơn vì em vẫn nhận ra

anh."

" Vĩnh Khang! Là anh.....thật sao? "

" Xem em kìa! Mới có hai năm thời gian mà em đã quên mất cả tình cũ!

Hẳn là tình mới đủ tốt. Chúc mừng em."

Khi anh mỉa mai những lời đó, cô tựa hồ bị ngàn vết dao đang cứa. Cô

nghe trái tim mình vụn vỡ! Người đàn ông đang ngồi đây là người mà cô
ngày đêm hằng mong nhớ hay sao? Mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ, cô
mơ hồ với cả ký ức của chính mình. Làm sao tin nổi người cô ngày đêm
mong nhớ giờ đã ở đây_ngay trước mặt cô nhưng còn tàn nhẫn và lạnh lùng
hơn cả người dưng xa lạ. Làm sao tin nổi những giấc mơ ngọt ngào mà suốt
ba năm cô tự ru ngủ chính mình giờ chỉ còn là ác mộng mà thôi? Chênh
vênh, cô chống tay đứng dậy, mắt cô nhòa đi:

" Em nghĩ là....em không có lý do gì ở đây thêm nữa! Xin lỗi!"

Anh vẫn ngồi im dõi theo từng cử động của cô, giọng anh trầm lắng:

"Vậy mà anh cứ nghĩ....mục đích của em đến đây là công việc cơ đấy! "

" Anh nghĩ em có thể bình tĩnh để ngồi lại nghe anh bàn thảo công việc

hay sao? Vĩnh Khang! Vì em không như anh! Em không độc ác, tàn nhẫn,
máu lạnh như anh. Hoặc chăng nếu em là anh, hẳn em sẽ thấy day dứt lắm!
Đáng tiếc, mãi mãi anh không biết cảm giác đó là gì....vì anh vốn không có
trái tim."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.