LỠ HẸN MÙA THU - Trang 136

CHƯƠNG

17

sau tất cả.

T

an làm, chạy xe ngược đường ngược gió giữa thời tiết sang mùa nhiều

ẩm ương, Tuấn Kiên mới bắt đầu có cảm giác là thực sự một năm sắp trôi
qua. Bây giờ là mùa đông, rồi mùa xuân sẽ tới tự lúc nào cũng không biết
nữa...Dừng xe trước cửa Pacific Tower, nhìn xuống lòng đường rợp lá bàng
rơi đỏ, từng vạt hoa móng rồng cũng ướt đẫm cả góc trời khiến Tuấn Kiên
bất giác nhớ về những cơn mưa ngày cũ! Đó là những ngày anh chưa rời
Hà Nội tới Sing_khi đó anh còn rất trẻ. Những ngày tháng tuổi trẻ đúng
như người ta đã nói, chẳng khác nào những cơn mưa vội vã, tầm tã để lại
cảm giác man mác, bâng khuâng tới vô cùng.Có người ốm, có người không
ốm. Còn anh, mặc cho người ta nhìn vào và thấy tuổi trẻ của anh nhiều khi
thật hoang đường và ngu ngốc, thì nghĩ lại anh vẫn cứ muốn đắm mình
thêm lần nữa vào cơn mưa ấy, cho dù có phải sống lại trong bằng ấy tiếc
nuối và dằn vặt.

"Tại sao mình lại đến đây vậy ba?"_Ngạc nhiên khi nhìn tòa nhà phía

ngoài cửa xe đầy lạ lẫm, Bem không giấu được tò mò liền hỏi ba.

Tuấn Kiên quay người về phía con trai cười hiền:

" Bem có muốn gặp cô Giang không?"

" Oh. Vậy là chúng ta sẽ ở đây chờ cô Giang phải không ba?"

" Đúng rồi. Con trai ba thông minh lắm..."

Nói rồi Tuấn Kiên gửi tin nhắn cho Thanh Giang. Anh đâu hay người

nhận tin nhắn không phải cô mà là một người đàn ông khác....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.