LỠ HẸN MÙA THU - Trang 137

Những ngón tay dài đang xoay đều chiếc Iphone trắng chậm lại rồi dừng

hẳn. Tin nhắn mới và nội dung hiển thị khiến ánh mắt anh chững lại. Đưa
tay khẽ chạm vào gương mặt vẫn ngủ say của Thanh Giang rồi anh đan
từng ngón tay mình vào bàn tay cô trắng muốt. Trong mơ màng Thanh
Giang nhận ra một cảm giác xa cách bấy lâu đang hiện về đầy quen thuộc.
Thảng hoặc cô cảm nhận rất rõ hương CK thoang thoảng. Giật mình khi
nhớ lại những sự việc cách đây không lâu, Pacific, một căn phòng rộng và
một người đàn ông quen thuộc như từng hơi thở. Cô bàng hoàng thức dậy!

Kéo bàn tay cô gần hơn về phía mình, khẽ thơm nhẹ rồi Vĩnh Khang

nhìn cô dịu dàng:

" Em tỉnh rồi sao?"

Gỡ những ngón tay đang nằm lọt thỏm trong bàn tay anh ấm áp, Thanh

Giang cắt chặt môi khó khăn thốt ra một tiếng " Anh..." đầy khổ sở. Vĩnh
Khang trầm giọng, mỗi lời anh nói là một tiếng thở dài bất lực:

" Giang! Đừng nhìn anh như thế! Ánh mắt em sẽ khiến anh đau...."

" Vĩnh Khang, em nghĩ là..."

Dùng những dịu dàng nhất có thể cô quay mặt đi tránh ánh mắt anh rồi

khẽ nói:

"....suốt những năm qua hẳn anh đã có một cuộc sống khác. Em cũng thế

mà! Từ ngày anh đi, em đành xem chuyện tình cảm vốn là do duyên số. Ai
rồi trong cuộc đời cũng một lần phải bỏ lỡ người từng thuộc về mình. Vậy
nên dù đã ngàn lần tiếc nuối những ngày tươi đẹp có anh thì hôm nay, khi
gặp lại em vẫn tin những điều em được phép làm chỉ có thể là quên đi.
Chúng ta cũng đâu có thể bước lại vào thế giới của nhau một lần nữa, hà cớ
gì cứ phải tổn thương nhau rồi tự thương tổn chính mình?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.