LỠ HẸN MÙA THU - Trang 156

CHƯƠNG

20

thứ nặng nhất trên đời là ký ức

C

ăn phòng nhỏ của cậu con trai 5 tuổi gợi nhớ trong ký ức người đàn ông

những mảng màu sáng tối khác nhau. Còn nhớ khi mới chuyển về đây Bem
chưa đầy hai tuổi và Tuấn Kiên đã quá khó khăn cho một bắt đầu mới với
cuộc sống của một người làm cha. Ba năm, quãng thời gian đằng đẵng ấy
hai ba con anh đã gắng đi qua, Tuấn Kiên đã luôn cố để có thể mang lại cho
con tất cả - đầy đủ - vẹn tròn nhưng thực tế anh còn nợ thằng bé quá nhiều
yêu thương. Bản thân anh không thể cùng lúc đóng vai cha mà cũng là vai
mẹ. Mỗi lần nghĩ về sự thiệt thòi quá lớn của con lại khiến anh mệt nhoài
bởi ở tuổi của Bem, anh luôn có ba mẹ và anh trai còn thằng bé cả tuổi ấu
thơ chỉ có anh và chuỗi ngày dài đơn độc. Nhiều lần thằng bé gặng hỏi anh
về ba mẹ đã mất nhưng anh đều làm ngơ bởi reo vào đầu con trẻ ngây thơ
những nỗi đau không phải là điều sáng suốt.

Sự im lặng khó hiểu của ba khiến Bem tròn mắt, thằng bé khẽ véo von:

" Ba sao lạ vậy? Ba không khỏe ạ?"

Bước đến cạnh con, Tuấn Kiên lắc đầu cười đáp lời:

" Không. Ba đang cảm nhận Bem của ba thay đổi từng ngày."

" Hôm nay cô Trang đã hỏi cả lớp: " con mong chờ điều gì ở ba mình?"

Ba biết con thưa với cô sao không?"

Áp bàn tay vào má con, anh chờ đợi thằng bé nói tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.