LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 147

ràng là hơi quá hoàn hảo ấy chứ, nhưng... sức hút đâu phải lúc
nào cũng theo logic chứ.”

Đôi lông mày rậm rịt của Spencer nhíu lại sát nhau. “Chẳng phải
vừa mới tháng trước anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng kết hôn với
con gái của tổng thống hay sao?”

“Cuối tháng Năm,” cô nói. “Và Lucy là bạn thân nhất của tôi. Vụ
đó đúng là tan tành triệt để, chắc ông đã biết thế từ báo chí rồi
nhỉ.” Ted quan sát cô, nụ cười dễ chịu đóng đinh tại chỗ, một sợi
dây thần kinh mỏng manh giật giật nơi khóe mắt. Cô bắt đầu tự
mua vui cho bản thân. “Nhưng Lucy chưa bao giờ là người phụ
nữ thích hợp với anh ấy. Nhờ có tôi, giờ thì anh ấy đã nhận ra
điều đó, và thực lòng mà nói, nếu tôi không quá đắm đuối đến
mức này thì hẳn thái độ biết ơn của anh ấy đã khiến tôi ngại
ngùng lắm.”

“Lòng biết ơn?” Giọng Ted vang lên như thép đã được tôi qua
lửa.

Cút xuống địa ngục với nó đi. Cô duyên dáng vẫy tay và bắt đầu
vận dụng hết mọi kỹ năng học được từ người cha biên kịch -
diễn viên để thêm mắm giặm muối cho câu chuyện. “Lẽ ra tôi có
thể ra vẻ e lệ và vờ như tôi vẫn chưa toàn tâm toàn ý - và tôi
hoàn toàn thật lòng khi nói toàn tâm toàn ý nhé - yêu anh ấy,
nhưng từ trước đến nay, tôi vốn không phải dạng phụ nữ thích
chơi trò mèo vờn chuột. Có gì là tôi cứ dốc tuột hết ra. Như thế
hiệu quả hơn nhiều.”

“Sự chân thành là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ,” Kenny nói,
công khai tỏ vẻ thích thú.

“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì. Rằng có lẽ tôi không thể phải
lòng anh ấy nhanh như thế, bởi vì cho dù mọi người có nói gì đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.