LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 145

“Tôi dám cá là chẳng mấy người có khả năng đó đâu,” thị trưởng
Nịnh Hót nói.

Spencer kéo ghế lại gần hơn và vòng tay quanh vai cô. “Tôi vừa
nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, cô Meg ạ. Tối nay hãy bay tới Vegas
đi. Cả anh nữa, Ted. Gọi một cô bạn gái đến rồi đi cùng chúng tôi
nhé. Tôi sẽ báo cho phi công của tôi.”

Ông ta đoán chắc họ sẽ bằng lòng nên với tay tìm điện thoại di
động, và vì chẳng ai trong mấy người đàn ông ngồi quanh bàn
có bất kỳ động thái nào để can ngăn ông ta, cô nhận ra chính
mình phải tự làm việc đó. “Xin lỗi, Spencer. Ngày mai tôi còn
phải làm việc.”

Ông ta nháy mắt với Ted. “Đâu có nhiều việc cho cô làm ở một
câu lạc bộ miền quê chứ, và tôi dám cá là Ted có thể thuyết phục
ông chủ của cô để cho cô nghỉ phép đôi ngày. Anh nghĩ sao,
Ted?”

“Nếu anh ấy không làm được thì tôi sẽ nói cho,” Dallie nói, ném
cô cho bầy sói.

Kenny góp phần. “Để tôi cho. Tôi rất sẵn lòng gọi điện.”

Từ cái đầu cắm trên cái cổ cao của mình, hai mắt Ted nhìn cô
không chớp, anh lặng thinh không nói. Cô chằm chằm nhìn lại,
giận dữ đến độ gần như cháy cả da. Gần đây cô đã kiên nhẫn
chịu đựng rất nhiều, nhưng cô sẽ không chịu đựng chuyện này.

“Vấn đề là...” Cô lướt qua một số âm tiết. “Tôi không hẳn là hoa
chưa có chủ. Trên khía cạnh cảm xúc.”

“Như thế nào?” Spencer hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.