LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 146

“Chuyện... phức tạp lắm.” Cô đang bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Tại sao cuộc sống lại không thể đi kèm với một nút tạm dừng
nhỉ? Hơn bất kỳ thứ gì khác, nó chính là thứ cô hiện giờ đang
cần, vì nếu không có cơ hội để suy nghĩ cho thấu đáo chuyện
này, cô sẽ nói ngay thành lời điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí,
điều ngu ngốc nhất, nhưng lại một lần nữa, không có nút tạm
dừng. “Ted và tôi.”

Chai bia của Ted va đánh cạch một cái vào răng anh. Kenny
ngẩng phắt đầu lên. Spencer có vẻ bối rối. “Sáng nay cô vừa nói
hai người không phải một đôi còn gì.”

Cô kéo miệng nhoẻn thành một nụ cười. “Chúng tôi không
phải,” cô nói. “Vẫn chưa. Nhưng tôi có hy vọng.” Từ này mắc vào
cổ họng cô như một khúc xương. Cô vừa xác nhận hết thảy mọi
điều mà người ta vẫn tin về động cơ ngăn cản đám cưới của cô.

Nhưng Kenny đã ngả lưng trở lại ghế, có vẻ thích thú nhiều hơn
là có ý kết tội. “Ted luôn làm thế này với cánh phụ nữ. Chúng tôi
chẳng ai có thể hình dung được là bằng cách nào nữa.”

“Chắc chắn tôi cũng không thể.” Bố Ted ném sang cô một ánh
mắt khác thường. “Đứa trẻ chất phác nhất trần đời.”

Nở một nụ cười uể oải, Ted nghiến răng ken két nói từng chữ.
“Sẽ không có chuyện đó đâu, Meg.”

“Rồi thời gian sẽ trả lời thôi.” Giờ đây đã nhận thấy cô chọc cho
anh giận dữ đến mức nào, cô bèn đổ thêm dầu vào lửa, bất chấp
những ẩn ý sâu xa hơn của nó. “Tôi vốn có tai tiếng hay ngã lòng
trước những người đàn ông xấu xa nhất mà.”

Cô dừng một lát cho ý tứ này có thời gian thẩm thấu. “Nói thế
không có nghĩa Ted không phải người hoàn hảo đâu nhé. Rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.