LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 162

“Đúng vậy. Em đã nói thế.” Meg che giấu sự buồn cười. Cô đã lớn
lên bên các trợ lý riêng, và họ không chỉ làm mỗi nhiệm vụ chạy
việc vặt.

Tối đó khi về nhà, cô mở hết các cửa sổ, lấy làm mừng vì không
cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, rồi xuống con lạch bơi một
lúc. Sau đó, cô khoanh chân ngồi trên sàn, nghiên cứu những
món trang sức vô chủ mà cô được ép lấy từ hộp đồ thất lạc của
câu lạc bộ. Cô thích làm việc cùng trang sức, và vài ngày trước cô
vừa nảy ra một ý định mơ hồ. Cô lấy cái kìm tháo phanh hãm cũ
kỹ cô đã tìm thấy trong tủ bếp ra và bắt đầu tách một chiếc vòng
cầu may rẻ tiền.

Một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài, và một lúc sau, Ted thong
thả bước vào, trông vừa tùy tiện vừa chói lọi trong chiếc quần
màu xanh hải quân và áo thể thao màu xám nhàu nhĩ.

“Chưa nghe đến chuyện gõ cửa bao giờ à?” Cô hỏi.

“Chưa nghe đến chuyện xâm nhập bất hợp pháp bao giờ à?”

Anh mở cổ áo, để lộ cái hõm sâu rám nắng phía dưới cổ họng. Cô
nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu quá mức, rồi chọc mạnh
vào cái móc gắn với khoen vòng. “Hôm nay tôi đã nhận được tin
nhắn của Lucy.”

“Tôi không quan tâm.” Anh đã bước vào sâu hơn trong phòng,
mang theo mùi hương thánh thiện tinh chất phát buồn nôn.

“Cô ấy vẫn không nói cho tôi biết cô ấy đang làm gì hay đích xác
đang ở đâu.” Cái kìm trượt ra. Cô nhăn mày bóp ngón tay. “Cô ấy
chỉ nói là cô ấy không bị tên khủng bố nào giam giữ hết và tôi
không nên lo lắng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.