LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 163

“Nhắc lại nhé. Không quan tâm.”

Cô mút ngón tay. “Có đấy, anh có quan tâm đấy, mặc dù không
phải theo cách quan tâm của phần lớn các chú rể bị bỏ rơi. Lòng
kiêu hãnh của anh bị tổn thương, nhưng có vẻ như trái tim anh
thậm chí chẳng sưng lên, chứ đừng nói gì đến chuyện bị tan vỡ.”

“Cô chẳng biết gì về trái tim tôi hết.”

Mong muốn phản bác lại dai dẳng bám lấy cô, và khi cô một lần
nữa đưa ánh mắt tránh khỏi cái cổ áo để mở đáng ghét kia, cô
nhớ lại mẩu thông tin đã thu thập được từ Haley. “Anh không
cảm thấy xấu hổ khi làm một người đàn ông ở tuổi anh mà vẫn
còn sống cùng cha mẹ à?”

“Tôi không sống cùng cha mẹ.”

“Cũng tương tự thôi. Anh có một ngôi nhà trong cùng khu đất.”
“Đó là một khu đất lớn, và họ thích ở cạnh tôi.”

Không giống cha mẹ cô, chỉ chực đá cô ra khỏi cửa. “Ngọt ngào
làm sao,” cô nói. “Bà mẹ nổi tiếng có ôm anh ngủ mỗi tối
không?”

“Không, trừ phi tôi yêu cầu. Mà hoàn cảnh cô đâu có cho phép cô
lôi chuyện bà mẹ nổi tiếng ra làm trò đùa.”

“Thực vậy. Nhưng tôi đâu có sống cùng mẹ mình.” Cô không
thích anh đứng lù lù phía trên cô, vậy nên cô nhấc người rời
khỏi sàn và thong thả tiến tới món đồ nội thất duy nhất hiện
diện trong phòng khách, cái ghế nâu bọc da xấu tệ đã bị Ted bỏ
lại. “Anh muốn gì?”

“Chẳng muốn gì cả. Chỉ thư giãn thôi.” Anh bước tới bên cửa sổ,
lướt ngón tay cái dọc theo mép cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.