LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 253

cái ghế lưng uốn bằng dây kim loại. “Tôi không thích phòng ăn,”
anh nói. “Tôi thích ăn luôn trong bếp.”

“Tôi nghĩ anh sắp có một phát kiến quan trọng đấy.”

Quên bẵng cơn đói, cô thả bước tới chỗ ấn tượng nhất phòng,
một bức tường kính khổng lồ nữa, cái này trông xuống toàn
cảnh thung lũng Pedernales, nơi dòng sông như dải ruy băng
xanh lục và xanh dương chảy trên những mỏm đá vôi lởm
chởm. Phía bên kia thung lũng, vầng mặt trời hoàng hôn viền
dải ánh sáng màu cam quanh những dải đồi đỏ tía. “Kỳ diệu
quá,” cô nói. “Anh đã thiết kế ngôi nhà này đúng không?”

“Nó là thử nghiệm cho mô hình năng lượng tái tạo.”

“Nghĩa là sao?”

“Ngôi nhà sản xuất nhiều năng lượng hơn so với mức tiêu thụ
của nó. Hiện tại là khoảng bốn mươi phần trăm. Trên mái nhà
lắp các tấm pin mặt trời và tấm quang điện mặt trời, cùng với
thiết bị thu nước mưa. Tôi có hệ thống xử lý nước thải, các máy
làm nóng và làm lạnh sử dụng năng lượng địa nhiệt, tất cả các
thiết bị đều có công tắc tắt khẩn để ngăn chúng không tích tụ
điện khi không hoạt động. Về cơ bản, tôi đang sống không dùng
lưới điện quốc gia.”

Ted ăn nên làm ra nhờ việc giúp đỡ các thị trấn tối ưu hóa năng
lượng điện, vậy nên lẽ đương nhiên ngôi nhà này cũng thể hiện
tính chất công việc của anh, tuy nhiên nó vẫn rất ấn tượng.

“Ở xứ này, mọi người sử dụng năng lượng nhiều đến chết tiệt.”
Anh mở cửa tủ lạnh. “Tôi còn thừa một ít thịt bò nướng này.
Nếu không thì vẫn còn đồ trong ngăn đá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.