LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 281

Anh ta không nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi rất tiếc, Meg. Tôi bị
trói chân trói tay rồi. Lệnh này là từ trên xuống.”

Mọi suy nghĩ chạy rần rật trong đầu Meg. Cô muốn hỏi anh ta ai
sẽ báo cho Spence biết tin cô đã bị sa thải? Hay với Ted? Lại còn
những người đã nghỉ hưu đến chơi vào sáng thứ Ba hằng tuần
và rất thích cách cô để dành cà phê của họ trên xe thì sao? Hay
những tay golf từng để ý thấy cô không bao giờ tỏ ra vụng về khi
xử lý những yêu cầu phục vụ đồ uống cho họ?

Nhưng cô không nói gì hết.

Khi ra đến xe, cô phát hiện ra ai đó đã cố gắng bẻ gãy đôi cần gạt
nước. Lúc cô chui vào sau bánh lái, bắp đùi cô tì trên mặt ghế
bỏng rát. Nhờ việc bán đồ nữ trang, cô đã có đủ tiền để quay về
L.A., vậy thì tại sao cô lại quan tâm đến cái công việc kinh tởm
này chứ?

Bởi vì cô thích công việc kinh tởm này, cô thích cái nhà thờ của
cô cùng những đồ đạc tạm bợ kinh tởm của nó. Và cô thích cái
thị trấn kinh tởm này cùng những vấn đề nghiêm trọng và
những người dân kỳ quặc của nó. Ted đã đúng, vì hơn hết thảy,
cô thích cái cảm giác bức bách buộc phải kiếm sống bằng trí
thông minh và công việc vất vả của mình.

Cô lái xe về nhà, đi tắm, mặc quần Jean, áo boho trắng và xăng
đan vải đế xuồng màu hồng. Mười lăm phút sau, cô đã băng qua
dãy cột đá trong dinh thự Beaudine, nhưng cô không đến nhà
Ted. Thay vào đó, cô lái chiếc Rustmobile vào bùng binh trước
ngôi nhà đá vôi trát vữa trải dài, nơi ở của bố mẹ anh.

Ông Dallie ra mở cửa. “Meg?”

“Vợ bác có nhà không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.