LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 287

Phút yếu lòng ngắn ngủi của bà Francesca biến mất, và vẻ sắt đá
lại ngự trị. “Con trai ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta không muốn nó
bị tổn thương thêm lần nữa.”

“Bác hãy tin rằng cháu hoàn toàn thật lòng khi nói rằng cháu
không quan trọng đến mức có thể làm xảy ra chuyện đó.” Lại
thêm một nỗi đau. “Cháu là cô gái sẽ giúp anh ấy hồi phục. Cháu
còn là người phụ nữ duy nhất, ngoài Torie, có thể khiến anh ấy
thích thì cứ việc tỏ ra cáu kỉnh. Điều đó giúp anh ấy được thư
thái. Còn về phần cháu... Anh ấy là chốn dừng chân dễ chịu của
cháu sau những kẻ thất bại thường thu hút cháu.”

“Cô quả là người thực tế.”

“Như cháu đã nói rồi đấy. Cháu là cô gái mà bác mong muốn.”
Bằng cách nào đó, cô cũng cố nặn ra được một nụ cười tự mãn,
nhưng khi rời khỏi văn phòng và băng qua khoảng sân để trở về,
sự dũng cảm của cô tản mát dần. Cô thấy rã rượi trước cảm giác
mình là kẻ đáng khinh.

Ngày hôm sau, khi cô trình diện tại chỗ làm, dường như chẳng
ai còn nhớ cô đã từng bị sa thải. Ted dừng lại cạnh chiếc xe đồ
uống của cô. Giữ đúng lời đã nói, cô không nhắc gì về chuyện đã
xảy ra cũng như sự động chân động tay của mẹ anh.

Trời hôm đó nắng chói chang, và đến tối lúc về nhà, cô đã ướt
đẫm mồ hôi, lôi thôi lếch thếch. Cô không đủ kiên nhẫn để đợi
tới hồ nước. Cô lôi áo thun ra khỏi đầu trên đường đi qua cái bàn
cũ sờn cất các món nữ trang. Một cuốn sách sinh thái học cô
mượn của Ted đang nằm để mở trên cái đi văng tả tơi. Trong
bếp, chồng bát đĩa bẩn đang chờ đợi trong bồn rửa. Cô hất đôi
giày đế mềm rơi ra và mở cánh cửa phòng tắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.