LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 412

Trên đầu chỉ có vầng mặt trời chói chang, anh móc hai tay vào
quần lót của cô, lột nó ném đi và banh hai chân cô ra vòng
quanh hông anh. Lúc anh tì chân ngả người ra sau, mặt trời đổ
hơi nóng lên làn da yếu ớt trên má đùi cô. Ngay cả lúc với tay
đến khóa quần, anh vẫn không rời mắt khỏi nơi mềm mại ẩm
ướt vừa bị anh phơi bày. Anh, người đàn ông logic và lý trí này,
đã mất kiểm soát. Đã lột bỏ tấm mặt nạ quý ông của mình.

Bóng dáng cơ thể anh đã che khuất mặt trời. Anh cởi chiếc quần
jean ra. Cô có thể hét to lên bảo anh dừng lại... có thể đẩy anh
ra... có thể đập vào đầu anh và bảo anh chừa cái thói đó đi. Anh
sẽ làm theo. Cô biết thế. Nhưng cô không làm vậy. Anh đã phát
điên rồi, và cô muốn cùng anh lao vào cái nơi tận cùng ấy.

Anh đưa tay xuống dưới người cô, điều chỉnh hông cô sang một
góc độ thích hợp để đón nhận anh trọn vẹn. Không có màn dạo
đầu dây dưa, không có sự hành hạ từng bước hay trêu chọc tinh
vi. Chỉ có nhu cầu của anh.

Một vật sắc nhọn nào đó cào vào chân cô... Một viên đá đâm vào
xương sống cô... Cùng với một tiếng rên ma mị, anh chìm vào
trong cô. Khi sức nặng của anh ép cô dán xuống mặt đất, anh
đẩy cái áo của cô lên, để lộ bộ ngực trần. Bộ râu của anh cà lên
làn da mịn màng của cô. Một sự dịu dàng đáng sợ tràn ngập
trong cô khi anh dùng cơ thể cô. Không hề thanh lịch, không
kiềm chế hay lịch sự. Anh là một thiên thần sa ngã, bị bóng tối
nuốt trọn, và anh không hề quan tâm gì tới cô.

Cô khép mắt lại để tránh ánh mặt trời chói lòa trong lúc anh đưa
đẩy bên trong cô. Dần dần, sự hoang dại đã xâm chiếm anh cũng
xâm chiếm cô, nhưng đã quá muộn. Với một tiếng thét khản
đặc, miệng anh há hốc ra. Và rồi anh tuôn trào trong cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.