LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 78

“Thật đáng thương.” Nhưng chưa dứt lời thì cô đã mất thăng
bằng và ngã nhào lên tấm dát giường. Tấm đệm đổ ập lên người
cô.

Khí lạnh lướt trên hai bắp chân trần của cô. Chiếc váy đồng
phục đã bị co lại trên phần hông, cho phép anh thoải mái ngắm
nhìn chiếc quần lót màu vàng tươi của cô và rất có thể là cả con
rồng được cô xăm trên hông nữa. Để trừng phạt cô vì tội dám tỏ
ra thô lỗ với Tạo Vật Hoàn Hảo của Người nên Chúa đã biến cô
thành cái bánh sandwich đệm Posturepedic khổng lồ đây mà.

Cô nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của anh. “Cô không sao đấy
chứ?”

Tấm đệm không hề dịch chuyển.

Cô uốn người, cô gắng thoát ra mà chẳng cần sự giúp đỡ nào hết.
Chiếc váy co lên đến eo cô. Gạt hình ảnh chiếc quần lót màu
vàng và hình xăm con rồng ra khỏi đầu, cô thề sẽ không để anh
chứng kiến cô bị một tấm đệm hạ gục. Cố hít không khí vào đầy
buồng phổi, cô cong ngón chân bám vào tấm thảm và bằng một
cú vặn người cuối cùng, đẩy cái khối nặng kia xuống sàn.

Ted khẽ huýt sáo. “Bố khỉ, cái đó có vẻ nặng gớm nhỉ.”

Cô đứng dậy, kéo váy xuống. “Sao anh biết?”

Lướt ánh mắt trên khắp hai chân cô, anh ta mỉm cười. “Suy
đoán theo kinh nghiệm thôi.”

Cô huých vai vào góc đệm, chẳng hiểu bằng cách nào mà cô
cũng có thể gom đủ lực để xoay cái thứ khốn khiếp đó đặt trở lại
tấm dát giường. “Làm tốt đấy,” anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.