LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 98

“Nó là con mèo con, có phải sóc chết đâu,” Zoey tuyên bố.

“Tôi thì thấy chắc chắn nó giống sóc chết hơn,” Kayla bẻ lại.

“Không bán bánh và cũng không quay xổ số trúng chăn.” Mắt
Shelby toát lên vẻ mơ màng. “Một thứ gì đó khác. Một thứ gì đó...
hoành tráng hơn. Thú vị hơn.”

Tất cả đều quay lại nhìn cô đầy dò hỏi, nhưng Shelby lắc đầu.
“Tôi phải suy nghĩ trước đã.”

Cho dù cố gắng đến đâu, họ cũng không thể moi thêm bất kỳ
thông tin gì.

Chẳng ai đồng ý thuê Meg. Ngay cả tại quán trọ mười phòng ở
ngoại vi thị trấn. “Cô có biết muốn duy trì hoạt động của chỗ
này thì chúng tôi cần bao nhiêu thể loại giấy phép không?”, viên
quản lý khuôn mặt hồng hào nói với cô. “Chừng nào Ted
Beaudine còn làm thị trưởng thì tôi sẽ không đời nào làm gì trái
ý anh ấy. Khỉ thật, ngay cả khi anh ấy không làm thị trưởng...”

Vậy là Meg lái xe hết từ cơ sở kinh doanh này đến cơ sở kinh
doanh khác, chiếc xe hơi của cô ngốn xăng chẳng thua gì anh
công nhân xây dựng uống nước trong chiều hè. Ba ngày trời qua,
rồi bốn ngày. Đến ngày thứ năm, khi cô nhìn chằm chằm sang
phía bên kia bàn, nhìn người trợ lý mới vào làm việc ở câu lạc bộ
Windmill Creek Country, nỗi tuyệt vọng của cô đã dâng cao đầy
cay đắng. Ngay khi cuộc phỏng vấn này kết thúc, cô sẽ phải nuốt
vào tận tâm can mảnh kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại để mà gọi
điện cho Georgie.

Viên trợ lý giám đốc thuộc kiểu người phách lối, cổ lỗ sĩ, gầy gò,
đeo kính và vừa vân vê bộ râu tỉa tót gọn gàng vừa giải thích
rằng, mặc dù câu lạc bộ này có vị trí khiêm tốn, chỉ mang tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.