LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 100

trắng, thắt lưng đen đính đinh tán, xăng đan chiến binh đi kèm
đôi hoa tai triều Tống. “Cô có chắc không?” anh ta hỏi với vẻ
hoài nghi. “Khó có thể gọi việc lái xe giải khát là một công việc
ra hồn.”

Cô cố kìm nén cái thôi thúc nói cho anh ta biết cô cũng chẳng
phải một nhân viên ra hồn. “Tôi thấy hoàn toàn không vấn đề
gì.” Nỗi tuyệt vọng là một cái cớ dễ dàng đến mức đáng báo động
để cô gạt bỏ niềm tin của mình rằng các sân golf là một tác nhân
phá hoại môi trường.

Khi được anh ta dẫn ra ngoài cửa hàng đồ ăn vặt để gặp cấp trên
của mình, cô gần như vẫn không thể tiêu hóa nổi cái ý thức rằng
cuối cùng mình cũng có một công việc. “Các sân golf chuyên
biệt thường không có xe giải khát,” anh ta khịt mũi.

“Nhưng có vẻ như các thành viên ở đây không thể đợi đến khi
họ có thể chộp lấy vại bia kế tiếp của mình.”

Meg vốn trưởng thành giữa bầy ngựa, và cô chẳng tài nào hiểu
được anh ta nói gì. Cô không quan tâm. Cô đã có công việc.

Tối đó khi về nhà, cô đỗ xe phía sau một nhà kho cũ được cô tìm
thấy trong lùm cây phía bên kia hàng rào đá bao quanh nghĩa
trang. Nhà kho đã mất mái chẳng biết tự đời nào, còn dây leo, lê
gai và cỏ khô mọc chằng chịt quanh những bức tường đổ nát.
Thổi mấy lọn tóc ra khỏi vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cô hì hục lôi
chiếc va li ra khỏi xe. Ít nhất cô cũng có thể giấu đống nhu yếu
phẩm khiêm tốn của mình đằng sau mấy đồ dùng nhà bếp bị bỏ
hoang, nhưng ngay cả thế thì việc hết lần này đến lần khác phải
đóng gói rồi lại tháo dỡ đồ đạc vẫn vắt kiệt sức lực của cô. Trong
lúc kéo đống tài sản xuyên qua khu nghĩa địa, cô mơ màng
tưởng tượng đến chiếc điều hòa nhiệt độ và một nơi lưu trú
không bắt cô sáng nào cũng phải xóa sạch dấu vết của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.