LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 139

chưởng lực Âm trầm trúc này của gã còn trộn thêm nội công Nhất
lôi thiên hạ hưởng.”

Chúng nhân đều từng thấy qua võ công của Cù Vũ, kể cả Ngô Tứ

cùng Lý Bạn Tương, biết trình độ của hắn không khác lắm so với
mình, nào ngờ hắn vừa xuất thủ đã rõ thế bại, lại còn nguy đến
tính mạng. Quách Thiên Thọ khá ngay thẳng, tuy lão bị thương dưới
tay Cù Vũ nhưng ngoại địch ở trước mặt, chút mắc mớ có thể bỏ qua,
liền nói với Lưu Vạn Thừa: “Chúng ta ra tay thôi!”

Lưu Vạn Thừa trầm ngâm một lúc, Quách Thiên Thọ đã quát:

“Trước chống giặc ngoài, nếu không, tiểu tử kia mà bị phế, sau này
muốn tìm hắn đòi nợ cũng không được.”

Nói rồi, lão quát: “Xem chưởng”, song chưởng dồn đến lưng gã

kia. Lưu Vạn Thừa thì không lên tiếng, lão biết đối thủ rất mạnh,
cứu người cấp bách, chẳng lo nổi quy củ giang hồ, thấy cây thiết
thương trên bàn liền vươn tay chộp lấy, đánh một chiêu Đâu đầu
cái kiểm, bổ thẳng xuống đầu gã kia.

Hai người bọn lão ra tay công kích nhưng hai người cùng bàn với

gã kia vẫn cười nhạt, không hề động đậy, tựa như rất có lòng tin.
Chỉ thấy hai tay gã kia vẫn không chịu buông Cù Vũ, chân đá một
cước về sau, thương dài chân ngắn nhưng một cước này của gã đá
lệch chỗ vận sức trên cán thương. Lưu Vạn Thừa liền thấy tay trầm
xuống, kẻ kia đã đá trúng, thương bị gạt đi, kẻ kia được rảnh còn
nhân chỗ hở một cước khác ép Quách Thiên Thọ lùi lại. Thoắt cái
mấy chiêu, hai người Quách, Lưu không mảy may chiếm được lợi
thế, hơi thở của Cù Vũ đã mỏng như tơ.

Quách Thiên Thọ hô: “Dương sư đệ, đệ chớ ôm chút mắc mớ nữa,

còn không ra tay đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.