LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 137

phòng, không ai phát hiện ra. Thẩm Phóng cùng Tam Nương bốn
mắt nhìn nhau, họ cũng từng đoán thế, có điều mỗi khi nhắc
đến, bản thân đều không tin. Thẩm Phóng lẩm bẩm: “Ai biết Hoài
Thượng Dịch Bôi Tửu, muôn dặm chân trời người đều say
? Hay cho
câu ấy, hay cho phong thái ấy.”

Chỉ nghe Dịch Bôi Tửu nói: “Khoản vay của các hạ, tổng cộng mười

bảy vạn đều để ở đây, các hạ muốn thu thì thu đi, Thẩm huynh, cân
bạc, kẻ hèn này không tiễn.”

Gã kia lại nói: “Thứ ta muốn không phải là bạc, ta cho Cù lão nhi

mượn bạc, là muốn một câu của lão.”

Dịch Bôi Tửu sững người, hỏi: “Hử?”

Cái “hử” này của hắn mang ngữ khí coi nhẹ, kẻ kia nghe thấy,

tựa như rất không thuận tai, lông mày nhướng lên, giận dữ nói: “Ta
hỏi lão, Tần Thừa tướng cấp cho lão thư bổ nhiệm, lão tiếp hay
không tiếp?”

Dịch Bôi Tửu lại chỉ “hử?” một tiếng.

Kẻ kia căm hận nhìn Dịch Liễm. Dịch Liễm bật cười, liền nói

thêm vài tiếng: “Thế Cù lão anh hùng nhận hay là không nhận
thế?”

Trong lời nói của hắn có chút ý cười, hắn tỏ vẻ hời hợt, không coi

nhẹ người khác nhưng ngầm có ý khinh thường, tuy chỉ một chút
nhưng khiến kẻ khác không chịu được. Gã kia quả nhiên sầm mặt,
trầm giọng nói: “Đáng tiếc, ta còn chưa biết lão sẽ nói thế nào,
lão đã ngoẻo rồi.”

Lời này của gã thực quá đáng, ngữ khí lại cuồng vọng, người trong

Lục Hợp môn nhất loạt nổi giận, Cù Vũ chỉ gã, quát: “Mày nói cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.