LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 182

chiêu này đến mười năm sau con cũng không biết có luyện được
không.”

Triệu Húc dường như bị dao động mạnh, hắn vốn có thái độ cười

cợt, coi nhẹ các nhân vật trong giang hồ, lúc này thần sắc không
khỏi căng thẳng. Thúc gia hắn cười hiền hòa nhìn hắn, lòng nghĩ:
Đứa bé này có kiến thức, cũng có chí khí, mười năm sau đã muốn
luyện được trình độ này của Cảnh Thương Hoài rồi. Tuy nhiên, để
cho đứa bé này trải đời một chút cũng tốt, để nó biết thiên ngoại
hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Bỗng nghe một người mình bận trường bào xanh ngọc, mày thưa,

mắt híp, chính là người tới trước tiên, mở miệng nói: “Cảnh đại hiệp,
cuộc tụ tập này chỉ là hội họp nhỏ của võ lâm Giang Nam, bàn chút sự
tình, không có ác ý gì khác, xin chớ đa nghi!”

Cảnh Thương Hoài nhìn người này, thấy chỗ cổ bên trái có một

nốt tựa như không cẩn thận để dây mực, nhưng để ý nhìn kĩ thì thấy
là nốt mụn, trong lòng hơi động, đây rõ ràng là ký hiệu của Mạc gia ở
Huy Châu, liền tủm tỉm cười, hỏi: “Là Mạc tiên sinh ở Huy Châu
chăng?”

Người nọ chính là Mạc Dư ở Huy Châu. Hắn cũng không ngờ

Cảnh Thương Hoài lại nhận ra mình nhưng vẫn ung dung gật đầu.
Cảnh Thương Hoài có chỗ liên tưởng, bèn quay nhìn những người
ngồi đây, cuối cùng đôi mắt khóa vào một gã trung niên tuổi hơn
bốn chục, mặt mũi hốc hác, cười, nói: “Thì ra Đoan Mộc gia ở Đoan
Châu cũng tới rồi.”

Nói rồi, hai mắt hắn lóe lên, lưu tâm để ý, quả nhiên lại nhận ra

một cơ số người, miệng lẩm bẩm: “Lão mù Lôi Chấn Cửu của Thiên
Mục sơn cũng ở đây, a, còn cả Ngôn gia ở Thần Châu, hắc, hảo hán
Thái Hồ cũng đến rồi, còn cả Nhan gia ở Ngô Hạ, quả nhiên xứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.