LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 125

cục quân tử bộ, ngọc đường kim mã tung hoành kỳ”, đó chính là ngón
nghề chính tông của Văn phủ.

Người nọ lẳng lặng ngẩng đầu. Hơn chục năm chưa gặp rồi, hôm

nay lại sắp hội ngộ, hắn cũng không biết cảm giác trong lòng là
thứ mùi vị gì. Hắn biết nàng là một nữ tử đặc biệt, rất không tầm
thường, nhưng không tầm thường thì sao? Cái không tầm thường
đầu tiên của nàng không ngờ lại biểu hiện ở việc chẳng quản đến
những lời đồn đại của giang hồ, quyết tâm vứt bỏ hắn mà đi.
Giang hồ bao mưa gió, nóng lạnh tự biết thôi. Nàng rời bỏ hắn,
quả thật có thể tìm được cái nàng muốn tìm ư?

Như nay, tóc nhuốm gió sương, tuế nguyệt đằng đẵng, hẳn

nàng đã tiều tụy đôi chút rồi?

Than nọ tựa hồ cũng sợ lạnh, ánh đỏ hồng dần dần yếu ớt.

Đó là nửa sọt than Ngân Ti thượng hảo hạng, vừa vào chậu đã khoác
lên mình một lớp áo màu tro bạc. Lớp áo đó cũng thi thoảng rung
rung, dường như muốn tỏ rõ trái tim nóng trong mình. Nam tử nọ
im lặng nhìn nó chăm chăm, trong tay là que khều lửa thiếu mất
cán, tẻ nhạt vạch vạch trong chậu, từng nét từng nét, dường như là chữ
“Như”.

Vì sao lại vạch ra chữ “Như” vậy? - Như bọt nước trong mộng ảo,

như vết sương cũng như chớp điện, nên đối xử thế nào đây?

Hay là - Tới như mộng xuân chẳng mấy chốc, đi tựa mây trôi

chẳng chốn tìm.

Khóe miệng nam tử co rúm lại.

Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân, nam tử ngẩng đầu, giờ

không phải lúc thích hợp để hắn nghĩ ngợi, đêm nay vốn có việc -
việc lớn. Đi vào là một thanh niên hăm bảy, hăm tám, khuôn mặt anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.