LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 144

Nàng tựa như vô ý khe khẽ vỗ tay, trên một cây cổ thụ ngoài sườn

núi dường như có tiếng lá cây xao động - Trên cây có người! Ánh
mắt Văn Hàn Lâm ngưng lại, biết Tiêu Như đang liên lạc với người
của Viên môn bố trí trước, nàng đang báo cho Trường Xa phải dự
phòng có đột biến.

Sắc mặt biến đổi, Văn Hàn Lâm chợt cúi xuống, đưa ngón tay

kẹp một hòn than đỏ hồng trong chậu, búng ra ngoài sườn núi, hắn
tập công phu chỉ lực nội gia lâu ngày, vận khí theo lối âm hàn, không
hề sợ chút nóng cháy đó. Hòn than lóe lên trên đỉnh dốc, thoáng
chiếu ba bóng người trên một tảng đá lớn, y phục của ba người nọ
dường như tiệp màu với đá, nếu không nhờ chút ánh sáng lóe lên của
hòn than, chỉ e dù có nhãn lực sắc bén như Tiêu Như cũng không thể
nhìn thấy bọn họ. Chỉ nghe Văn Hàn Lâm cười, nói: “A Như, muội
đoán xem đó là ai?”

Nói xong hắn bật cười, dường như có thâm ý, nói: “Tâm Trung

Sự, Nhãn Trung Lệ, Ý Trung Nhân.”

Hắn nhìn Tiêu Như, giọng nói mang ý cười, tựa như hơi khiêu

khích: “Đây không phải lời từ của Trương Tiên

(24)

mà là ba đại tế tửu

trong Lạc Thác minh của Dữu Bất Tín. A Như muội quen thuộc thế
cục giang hồ, hẳn không thể không biết họ chứ, gần đây họ hình
như không được hòa hợp với Viên đại lắm.”

Sau đó hắn lại đưa hai ngón tay kẹp chút tro than - tro than vốn

nhẹ tơi, vậy mà khi hắn kẹp lấy lại có thể tụ thành hình, bắn thẳng
về hướng giữa sông, lúc rơi xuống có tiếng chạm nước, chỉ nghe
Văn Hàn Lâm khẽ nói: “Đêm đã khuya thế này mà vẫn còn ngư ông

đó, có thể thấy người làm ngư tiều cũng không phải chỉ mãi ẩn

dật. Triệu Vô Cực Triệu lão là người không thể quên nước quên nhà.
Lão nhắm vào Viên đại bao lâu rồi, mười năm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.