LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 142

Nơi Thạch Đầu thành gió mây thay đổi, Lạc Hàn ra một chiêu, Bí

Tông môn đã cuồn cuộn xông lên, Văn Hàn Lâm nhìn Tiêu Như,
nói: “A Như, trên đầu muội có một sợi tóc bạc. Sao sớm thế này đã
có rồi? Đáng tiếc, bao lâu nay muội không ở cạnh huynh. Nếu
muội ở cạnh huynh, huynh vĩnh viễn sẽ không để muội có tóc bạc.”

Trong lòng hắn hơi nghẹn ngào, đúng vậy, vĩnh viễn, vĩnh viễn

không - nếu nàng chịu… để ta giúp nàng nhổ…

Tiêu Như nhíu mày, đôi môi hơi hé, tạm thời bỏ qua cục diện dưới

chân thành Thạch Đầu, khẽ cười, đáp: “Muội không thể nhổ đi được,
tóc bạc giữ vì chàng. Khó khăn lắm mới có được một sợi, xem như
bằng chứng cho sự từng trải của muội mấy năm nay, sao nỡ nhổ đi
chứ? Dài cũng mặc nó, bạc cũng mặc nó. Bây giờ muội đã không còn
là tiểu cô nương thích xinh đẹp hồi trước nữa rồi, tóc bạc là sở thích
mới của muội, còn tóc xanh đã là niềm yêu cũ rồi.”

Trong lời nói của nàng tựa như ngầm chứa uẩn khúc gì đó, Văn

Hàn Lâm chỉ thấy trong lòng thắt lại đau đớn - nữ tử này vẫn là nữ
tử ngày trước. Hắn biết nàng sống không hề vui vẻ, vì sao vẻ
điềm tĩnh giả vui của nàng vẫn có lực sát thương với hắn như thế?
Ngày trước, Văn Hàn Lâm nhất thời sơ sẩy, khiến cho tình cảm giữa
hai người thay đổi, việc đã hơn mười năm, mỗi lần nhớ tới đều
mang nỗi hận. Vào lúc ta cuối cùng cũng có cơ hội giải quyết Viên
đại, kẻ mà giờ đây lòng nàng một mực hướng về, nàng lại mượn tóc
bạc bàn cái gì mà tân hoan cựu ái.

Văn Hàn Lâm nhớ lại năm xưa, sau khi xảy ra sự việc kia, Tiêu

Như chỉ gửi hắn một phong thư, tờ thư là một mảnh trắng phau.
Trắng như tuyết đỉnh núi, trong như nguyệt tầng mây, Tiêu Như
không chịu nổi dù chỉ là một chút khi nhục. Nhưng nàng cùng Viên
đại thật sự hạnh phúc sao? Có lúc hắn hoài nghi chuyện ngày đó
không phải nguyên do thật sự khiến hai người đứt duyên, chỉ sợ Tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.