LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 152

lại, tóc vương gò má, vai gầy đón gió. Gió thổi lên làn da đẫm mồ
hôi vì trận chiến ban nãy của hắn, cảm thấy hơi rét. Hắn cúi
người, áp má phải vào cổ lạc đà dụi dụi một lúc rồi lẩm bẩm: “Lạc
Nhi à Lạc Nhi, Viên môn quả nhiên khó chọc, trừ mai phục của Bí
Tông môn lại còn có cả Trường Xa lợi hại này. Hầy, ai bảo ngươi lúc
trước cắm đầu cắm cổ tiến vào Giang Nam, lăn vào trong cái cục
diện nguy nan này? Bây giờ sợ không thu dọn nổi rồi hả? Chỉ không
biết Lạc Nhi của chúng ta chạy khỏe hay là thiết kỵ của Giang Nam
bọn họ phóng nhanh. Nếu ngươi không thắng được, ta chiến tử là
cái chắc, ngươi cũng chỉ còn đường xấu hổ mà chết mất thôi.”

Hắn dường như coi con lạc đà mình đang cưỡi là trợ lực cũng như

kẻ bảo hộ duy nhất trên đời. Con lạc đà hình như cũng nghe hiểu lời
hắn, bốn vó đạp loạn, hưng phấn tới khó hiểu. Trước giờ nó tung
hoành tái ngoại, chẳng chút sợ hãi sài lang lẫn mã tặc. Chỉ thấy mũi
nó thở ra một hơi khí đục, luồng hơi trắng bốc lên trong đêm tối,
Lạc Hàn vươn tới trước cổ nó, giống như muốn rúc đầu vào luồng
hơi trắng đang bốc lên - bởi vì đó là thứ ấm nóng duy nhất hắn
có thể nắm lấy trong đêm đông rét buốt này. Trước mặt hắn tựa
như hiện lên một khuôn mặt bằng hữu, trong lòng hơi nhói đau. Con
lạc đà bỗng ngửa cổ hí dài, đằng trước đằng sau nó đã có hai cánh
xe, mỗi cánh tầm hơn năm chục cỗ, ép thẳng tới, chỉ còn cách một
người một lạc đà có trăm bước.

Dẫn quân ở mé dưới cánh trái chính là Vũ mã Mễ Nghiễm. Hắn

là một trong Thất mã, ẩn thân làm thuộc hạ của Lưu Kỳ, vốn là
tráng sĩ trong quân, cực kỳ quen thuộc đạo vận dụng chiến xa.

Thế tới của quân mé dưới cánh phải lại hơi chậm, là bởi bọn họ

đợi thống quân Thạch Nhiên.

Thạch Nhiên mày rậm mắt sáng, đôi mắt gắt gao nhìn Lạc

Hàn. Hai người giống nhau, cùng có đôi mắt sáng, chỉ là lúc thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.